Lúc này anh mới nhìn Hoắc Thuỷ Nhi, giọng nói hơi tức giận: “Tôi mặc áo vào thì em định cứ thế này đi về à?”
Thực ra vừa nãy Cố Đoàn Thuần đã chặn tầm nhìn của người khác, che cho người khác không nhìn thấy cơ thể cô. Lúc này Hoắc Thuỷ Nhi mới phát hiện vai mình đã lộ ra một nửa, quả thực không được hay lắm… Quan trọng hơn là cô đã hiểu lầm Cố Đoàn Thuần!
Rõ ràng anh chỉ muốn cô khoác áo vào, xuất phát từ sự quan tâm, nhưng cô lại… Khuôn mặt xấu hổ của Hoắc Thuỷ Nhi càng đỏ hơn, hai tay không biết đặt đi đâu, chỉ có thể lúng túng che trước ngực mình. Cố Đoàn Thuần thấy dáng vẻ này của cô, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười nhẹ, thản nhiên ném áo khoác lên người Hoắc Thuỷ Nhi.
“Khoác vào!”
“Ồ…”
Hoắc Thuỷ Nhi cúi đầu ngoan ngoãn khoác áo lên người, sau khi chắc chắn không bị lộ nữa mới thở phào nhẹ nhõm, trên áo có mùi hương hoocmon nam thoang thoảng khiến cô cảm thấy an tâm.
Sắc trời tối dần, ráng mây đỏ hồng phía chân trời lúc này vô cùng đẹp, Hoắc Thuỷ Nhi theo sau Cố Đoàn Thuần, nhìn Hà Thuyết bị đánh bầm dập mặt mũi, ngập ngừng nói.
“Anh ta xử lý thế nào?” Không phải cô quan tâm Hà Thuyết, chỉ là vừa nãy anh ta làm chuyện đó với mình nên nhất thời cô không biết nên làm thế nào.
Lúc này Cố Đoàn Thuần mới thưởng cho Hà Thuyết một ánh mắt, anh ta đang bị trợ lý Chu ấn xuống đất, người run lẩy bẩy. Cố Đoàn Thuần nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở thành phố S nữa.”
“Vâng, tôi sẽ xử lý ngay!”
Trợ lý Chu gật đầu, kéo Hà Thuyết đi.
Nhìn bóng lưng họ rời đi,ngón tay đang nắm quần áo của Hoắc Thuỷ Nhi càng siết chặt hơn, Cố Đoàn Thuần đã nhìn thấy hết động tác nhỏ của cô.
Lúc này ráng đỏ phía chân trời đã nhuộm đỏ cả một góc trời, vẽ nên cảnh sắc tuyệt đẹp.
Hoắc Thủy Nhi cúi đầu, mái tóc đã hơi rối, bộ vest đắt tiền khoác trên đôi vai có phần mảnh mai của cô càng khiến cho chiếc áo trông có vẻ dày xụ, lúc cúi đầu dáng vẻ của cô rất dịu dàng.
“Chúng ta về về luôn nhé?” Hoắc Thủy Nhi cắn môi hỏi.
Cô thật sự không muốn ở lại đây nữa, chỉ cần ở lại đây là lại nhớ đến gương mặt của Hà Thuyết, Cố Đoàn Thuần gật đầu, ra lệnh cho tài xế lái xe tới, đồng thời chủ động mở cửa sau cho Hoắc Thủy Nhi khiến cô thoáng ngạc nhiên.
Xưa nay Cố Đoàn Thuần luôn kiêu căng ngạo mạn cơ mà?
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà anh lại đích thân mở cửa xe thế này? Nhưng mà Hoắc Thủy Nhi cũng ý thức được rằng có lẽ anh e ngại cô vẫn còn đang sợ hãi, khoé mắt cô cay cay, ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Khi chiếc xe đang chạy đều đều trên đường cao tốc, không biết có phải do sự hiện diện của Cố Đoàn Thuần hay không mà con tim vừa rồi vẫn luôn thấp thỏm không yên của cô giờ lại cảm thấy an tâm, bình tĩnh hơn hẳn.
“Về nhà.” Cố Đoàn Thuần nói.
“Cố Đoàn Thuần… Sao anh lại biết tôi bị đưa đến đây?” Hoắc Thủy Nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lúc bị Hà Thuyết giở trò, cô suýt chút nữa đã tưởng rằng mình thực sự xong đời ở chỗ này luôn rồi.
“Trên đời này còn có chuyện mà tôi không biết à?” Cố Đoàn Thuần hỏi.
“… Có rất nhiều là đằng khác, ví dụ, nếu anh biết trước rằng tôi sẽ bị Hà Thuyết bắt cóc thì đã không cần phải chạy xa đến mức này… A xin lỗi, tôi không có ý đó.”
Hoắc Thủy Nhi bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời nên vội vàng bịt miệng lại.