Cố Đoàn Thuần chẳng muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc của Hoắc Thủy Nhi, mà kéo kính xe lên ngay, cô bĩu môi, rồi vòng qua bên kia ngồi lên xe, Cố Đoàn Thuần dặn tài xế lái xe đi.
Bình thường anh thích tự lái xe, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ sử dụng tài xế.
“Cái đó, Cố Đoàn Thuần, chúng ta có thể về nhà trước được không? Giờ tôi ăn mặc thế này… không thích hợp để đi dự tiệc cho lắm.” Không gian trong xe rất lớn, Hoắc Thủy Nhi nhìn xung quanh, rồi nhìn Cố Đoàn Thuần hỏi.
Giờ cô đang mặc đồ công sở màu đen trắng, như nhân viên văn phòng, nhưng nếu ăn mặc như vậy để đi dự tiệc, e rằng sẽ bị xem là nhân viên phục vụ.
“Hửm?”
“Ý tôi là chúng ta về nhà thay đồ trước.” Hoắc Thủy Nhi cười nói.
“Ồ? Em định ăn mặc đẹp như vậy cho ai xem?” Câu hỏi hờ hững lọt vào tai, làm Hoắc Thủy Nhi nhất thời quẫn bách.
Cô nhìn thấy tia bỡn cợt trong mắt Cố Đoàn Thuần, thì phồng má nói: “Chẳng phải chúng ta sắp đi dự tiệc à? Lỡ trong buổi tiệc có chàng trai điển trai lại nhiều tiền…”
“Hoắc Thủy Nhi, em đã kết hôn rồi.” Cố Đoàn Thuần nhất thời nhìn chằm chằm cô, như muốn thu hết vẻ mặt của cô vào đáy mắt, cô bỗng nhụt chí, nịnh bợ anh: “Cái đó, chẳng phải tôi ăn mặc đẹp một chút để anh khỏi mất mặt à?”
Hoắc Thủy Nhi nhìn đôi mắt đen láy của Cố Đoàn Thần, trong lòng bỗng vui mừng, chẳng lẽ anh đang ghen ư?
Cô bật cười thành tiếng, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo bỗng phóng tới của Cố Đoàn Thuần, cô lại càng quẫn bách…
Cũng may Cố Đoàn Thuần không nói gì nữa, mà chỉ cười chế giễu, anh dặn tài xế đến trung tâm thương mại, Hoắc Thủy Nhi đoán anh định đi tới đó để mua váy cho cô, nên nhất thời bức rức: “Cái đó, thật ra chúng ta về nhà thay đồ là được, nếu tới trung tâm thương mại sẽ tốn tiền nữa…” Huống hồ lần nào Cố Đoàn Thuần mua đồ cho cô cũng là đồ hiệu đắt tiền, mặc dù cô không biết nhãn hiệu, nhưng nhìn vào chất liệu cũng biết là rất đắt.
Dù anh có tiền cũng không được tiêu phung phí như thế.
Nhưng thấy vẻ mặt không được nghi ngờ của Cố Đoàn Thuần, như đang nói “Em khinh thường trình độ chi tiêu của tôi?”, nên Hoắc Thủy Nhi không dám nói gì nữa.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Hoắc Thủy Nhi, khóe miệng Cố Đoàn Thuần bất giác nở nụ cười, rất tốt, còn biết giữ mặt mũi cho mình…
Nửa tiếng sau, chiếc Rolls-Royce màu xám bạc dừng ở trung tâm thương mại Ginza, Cố Đoàn Thuần xuống xe trước, Hoắc Thủy Nhi cũng nhanh chóng đuổi theo, cô mang giày cao gót đế vuông tầm ba bốn phân, nên hơi khó khăn khi đuổi theo đôi chân dài của anh.
“Cố Đoàn Thuần, đợi tôi với…”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Hoắc Thủy Nhi trợn mắt, không khỏi lên tiếng, lúc này Cố Đoàn Thuần mới ngừng lại, lần này quả thật anh đã đi chậm lại.
Cố Đoàn Thuần dẫn cô vào cửa hàng chỉ bán đồ nữ trên tầng hai ngay, rồi nói với nhân viên đang đi tới: “Cô hãy chọn cho cô ấy một chiếc đầm dạ hội, để đi dự tiệc.”
“Dạ vâng, bảo đảm sẽ khiến anh hài lòng!”
Thế là Hoắc Thủy Nhi chưa kịp phản ứng lại, đã bị người khác dẫn vào phòng thử đồ Vip ở bên trong, nữ nhân viên tầm 20 tuổi mỉm cười phục vụ cho cô, thay xong đầm dạ hội, cô ta lại quỳ một chân xuống đổi giày cao gót màu da cho cô.
Đến khi Hoắc Thủy Nhi ra khỏi phòng thử đồ, nữ nhân viên cực kỳ ngưỡng mộ nói: “Cô thật xinh đẹp, chiếc váy này mặc lên người cô càng tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng của cô, chẳng khác gì ngôi sao bước ra từ màn ảnh.”
Hoắc Thủy Nhi hiếm khi được người khác khen như thế, cô đỏ mặt, lúng túng nhìn mình ở trong gương.