“Chúng ta đến nơi khác được không? Tôi thấy quần áo ở đây không hợp với tôi lắm…” Hoắc Thuỷ Nhi không nói ra mấy chữ “hơi đắt”, dù sao cô vẫn có tôn nghiêm của mình.
Sau khi cô kéo Cố Đoàn Thuần ra ngoài, tâm trạng anh rất tốt, gật đầu rồi đưa cô đến một cửa hàng khác.
Hay lắm!
Hoắc Thuỷ Nhi lại nhìn những bộ đồ mà nhân viên chọn cho mình, muốn khóc mà không ra nước mắt.
Bộ đồ công sở bình thường thôi mà cũng một trăm năm mươi triệu?
Chỉ có vài mảnh vải thế này, cô về nhà tự may cũng được.
Ngón tay út của Hoắc Thuỷ Nhi chọc vào cúc áo sơ mi của Cố Đoàn Thuần, cô nhỏ giọng bảo: “Ừm…”
“Cửa hàng này là của tôi.” Cố Đoàn Thuần nhìn Hoắc Thuỷ Nhi muốn nói lại thôi rồi nói tiếp: “Là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, em có thể cứ thế cầm đi.”
“Hả?” Nghĩa là sao?
Hoắc Thuỷ Nhi mở to mắt, lòng hơi nghi hoặc.
Lúc này, quản lý cửa hàng đã tới.
“Chào phu nhân, rất hân hạnh được phục vụ cô!” Quản lý là một người phụ nữ trung niên, bà ta nở nụ cười nịnh nọt.
Hoắc Thuỷ Nhi ngờ vực nhìn Cố Đoàn Thuần, nghe ngời phụ nữ này giải thích cô mới biết hoá ra cửa hàng này thuộc sở hữu của tập đoàn Đế Quốc.
Bạn không thể tưởng tượng được độ hạnh phúc của người giàu đâu.
Hoắc Thuỷ Nhi kinh ngạc nuốt nước bọt, trong lòng đang thầm tính nếu bán cửa hàng này đi sẽ được bao nhiêu tiền thì Cố Đoàn Thuần đã bảo người đưa cô đi thử đồ. Hoắc Thuỷ Nhi do dự: “Tiêu tiền của anh có phải không hay lắm không? Ghi cho anh thanh toán thì cũng rất nhiều…” tiền.
“Đưa cô ấy đi.”
Cố Đoàn Thuần chán ghét nhìn Hoắc Thuỷ Nhi, khoé miệng Hoắc Thuỷ Nhi giật giật, khi bước ra lần nữa, cô cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo màu xanh da trời trên người, ngạc nhiên không khép được miệng.
Đây là cô sao?
Sao… hào quang lại phát ra nhiều thế này?
“Đây là đôi giày phiên bản giới hạn toàn cầu đó, cô thử đi ạ.” Quản lý cầm một đôi giày cao gót gót nhỏ có đính kim cương đưa cho Hoắc Thuỷ Nhi. Hoắc Thuỷ Nhi chỉ nhìn thôi đã thích lắm rồi!
Chiều cao của đôi giày cao gót này được đặt riêng cho cô đó hả?
Phát sáng bling bling, thật đẹp… Hoắc Thuỷ Nhi mặc bộ đồ công sở màu xanh da trời, đi cùng đôi giày cao gót đính kim cương làm tăng thêm khí chất cho cô. Vốn dĩ cô đã xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng một bàn tay, đôi mắt to long lanh, chiếc mũi nhỏ xinh xắn, cái miệng lại như hoa anh đào mọng nước khiến người ta muốn nếm thử.
Chỉ cần nhìn cô thêm vài lần là bạn sẽ muốn dâng cả mặt trăng cho cô.
Vẻ đẹp của cô không hề có sự sắc sảo mà chỉ khiến người ta cảm thấy trong sự thành thục lại có sự địu àng và ngây thơ.
“Bộ này đi.” Cố Đoàn Thuần gật đầu, trong mắt lướt qua một tia ngạc nhiên.
Không ngờ cô gái nhỏ bình thường không trang điểm, bây giờ mặc đồ vào, dáng vẻ không son không phấn lại mang nét đẹp vô cùng tự nhiên… “Tổng giám đốc Cố, phu nhân của anh thật đẹp!” Quản lý khen ngợi, sau đó như nghĩ ra điều ra, bà ta nhanh chóng vỗ tay, nhân viên cửa hàng lập tức chạy vào kho không biết là lấy gì. Hoắc Thuỷ Nhi cúi đầu, ngượng ngùng vặn ngón tay.
“Sao vậy?”