Giờ Hoắc Thủy Nhi mới hoàn hồn lại, nhìn đống quà dưới sàn, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Bọn họ nói lâu như vậy, nhưng Hoắc Thủy Nhi vẫn không có phản ứng gì, Lâm Nghi Đan nhất thời nổi nóng, mặt khẽ biến sắc nói: “Này, rốt cuộc cô có biết đạo đãi khách không hả?…”
“Tôi không biết.”
Hoắc Thủy Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như chú nai con, khẽ cười nói: “Chú Lâm, dì, lát nữa chúng ta phải đi xuống phòng bếp để dùng bữa, nên mấy món quà này cứ để ở đây trước đi.”
VietWriter.vn
“Chuyện này sao…”
Lâm Nghi Đan còn chưa dứt lời, Hoắc Thủy Nhi đã liếc nhìn cô ta bằng cặp mắt sắc bén, giọng điệu bình tĩnh, chuẩn mực: “Tôi nghĩ là cháu dâu nhà họ Cố, thì tôi vẫn có quyền để đồ trong phòng khách.”
“Cô đang tỏ thái độ gì đấy?” Lâm Nghi Đan giận dữ hỏi.
Cô ta đang định nổi giận, thì sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, Lâm Nghi Đan xoay người thì nhìn thấy Cố Đoàn Thuần đang từ tốn đi xuống lầu, anh như ngôi sao sáng chói nhất trong đám đông.
Lâm Nghi Đan thầm mừng rỡ, vội chạy tới nói: “Anh Đoàn Thuần, anh xuống rồi à? Chú tìm anh có chuyện gì thế? Lần này em về đã cố ý mang về món đồ mà chú thích nhất…”
“Cô buông ra!”
Cố Đoàn Thuần nhìn bàn tay đang ôm cánh tay mình, rồi lạnh lùng nói.
Sắc mặt Lâm Nghi Đan nhất thời khó coi.
Nghe Cố Đoàn Thuần nói thế, trên mặt mẹ Lâm thoáng qua tia ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên, rồi nói với ông cụ: “Xem ra bậc bề trên như chúng ta không được xứng chức cho lắm, hồi nhỏ Nghi Đan và Đoàn Thuần chơi rất thân với nhau, giờ đã lâu không gặp nên xa lạ rồi. Haizz… Đoàn Thuần đã cưới vợ rồi, giờ chỉ còn lại Nghi Đan nhà chúng tôi, từ nhỏ… từ nhỏ con nhóc này đã thích quấn lấy Đoàn Thuần rồi, Thủy Nhi đừng để bụng nha.”
Lúc mẹ Lâm nói nửa vế trước còn hơi nuối tiếc, như thể chuyện Cố Đoàn Thuần và Hoắc Thủy Nhi kết hôn khổ sở đến nhường nào, cô nghe xong thì không khỏi trợn tròn mắt.
Bà ta làm vậy là sao?
Bà ta chạy đến nhà mình để diễu võ dương oai à?
Cô tức đến mức ngực không ngừng phập phồng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười, bàn tay đang buông xuôi bên người phải liên tục nhẫn nhịn, mới không vươn ra nhéo Cố Đoàn Thuần.
… Khụ khụ khụ, vì cô không dám.
Nhưng Cố Đoàn Thuần lại hất tay Lâm Nghi Đan ra, rồi sải bước đi thẳng về phía Hoắc Thủy Nhi.
Mọi người đều không khỏi nín thở.
Nhất là Lâm Nghi Đan, cô ta ngạc nhiên nhìn bóng lưng Cố Đoàn Thuần, bàn tay vẫn còn cứng đờ trong không khí, mặt tái mét.