Đợi đã, anh từng sờ vào cô khi nào…
Hoắc Thủy Nhi lại nhớ đến đêm đầu tiên gặp Cố Đoàn Thuần, về sau cô không thể nhớ được tình hình lúc đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện kia chưa?
“À thì… Cố Đoàn Thuần, tôi hỏi anh một câu nhé.”
“Ừm.” Cố Đoàn Thuần đặt đũa xuống.
Thấy anh nghiêm túc như vậy, Hoắc Thủy Nhi chợt căng thẳng: “Anh ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói…”
“Không quen. Em nói đi, muốn hỏi gì?”
Hoắc Thủy Nhi chỉ đành để đũa xuống: “À thì… tối hôm đó, rốt cuộc hai chúng ta… rốt cuộc có…”
“Có.”
Nói xong, Cố Đoàn Thuần lại cầm đùa lên, chậm rãi ăn cơm. Anh như chợt nhớ ra gì đó, nhìn Hoắc Thủy Nhi mặt đỏ như quả táo: “Nếu em không nhớ ra thì tôi không ngại giúp em nhớ lại đâu.”
“À… không cần không cần, tôi có thể nhớ được, nhớ rất rõ ràng, nhớ ra hết rồi.”
Hoắc Thủy Nhi không dám nói nhiều nữa, vùi đầu ăn cơm, nhưng cô hoàn toàn không biết đồ mình ăn có vị gì.
Trời ơi, nếu đã xảy ra rồi thì liệu cô có thai không đây…
Nếu có thai, vậy thì rắc rối rồi…
Hoắc Thủy Nhi suy nghĩ lung tung, tâm trạng rối bời, cuối cùng ăn cơm xong, cô thu dọn hộp cơm, đang chuẩn bị đi thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
“Vào đi.”
Nữ thư ký Đinh Tuyết Lan đi vào, ngước mắt thì thấy sếp Cố Đoàn Thuần của mình đang ngồi trên sofa, và nơi cách anh chưa tới một mét là Hoắc Thủy Nhi dáng người nhỏ nhắn ngồi trên thảm, giày cao gót để một bên. Từ góc nhìn của Đinh Tuyết Lan, Hoắc Thủy Nhi như đang dựa vào người Cố Đoàn Thuần vậy.
Đinh Tuyết Lan hoảng hốt nhìn xuống, thầm cắn môi.
Trước giờ phòng làm việc của tổng giám đốc Cố chỉ là nơi làm việc, anh cũng rất ghét người khác không giữ kẽ trong phòng làm việc của anh, thế nhưng người phụ nữ đó lại thoải mái như vậy, như thể đang ngồi trong nhà mình.
Mặc dù biết đó là vợ của tổng giám đốc Cố, nhưng Đinh Tuyết Lan nhìn thấy cảnh này xong thì vẫn rất ganh tị. Phải biết là cô ta theo tổng giám đốc Cố nhiều năm thế rồi, vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ hi vọng mình có thể để lại ấn trượng tốt với Cố Đoàn Thuần. Bây giờ có vẻ như không phải cô ta làm không đủ tốt, mà là cho dù cô ta có làm thế nào, tổng giám đốc Cố cũng chưa từng đối xử đặc biệt với cô ta, cô ta cũng như trợ lý Chu, chỉ là nhân viên bình thường mà thôi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Đinh Tuyết Lan lại có chút ủ rũ.
“Có việc gì sao?”
Cố Đoàn Thuần thấy cô ta vào mà mãi không nói gì, anh cau mày hỏi.
Hoắc Thủy Nhi cũng quay đầu nhìn, cô không khỏi nhướng mày, cô thư ký này trông không tệ!
Vừa rồi lúc cô đến không thấy cô thư ký Đinh này, chỉ nghe trợ lý Chu nhắc một câu, bảo thư ký của tổng giám đốc tên Đinh Tuyết Lan.