Cô lặng lẽ nhìn Cố Đoàn Thuần, nheo mắt lại, anh đúng là rất biết chọn thư ký cho mình đấy!
“Tổng giám đốc Cố, giờ tôi pha cà phê cho anh nhé?” Đinh Tuyết Lan hỏi.
Cô ta nói xong, gật đầu mỉm cười với Hoắc Thủy Nhi chứ không chào hỏi gì.
“Ừ.” Cố Đoàn Thuần hơi không vui gật đầu: “Sau này gọi điện thoại là được rồi.”
Trước đây thư ký Đinh đều gọi đến hỏi, sao hôm nay đột nhiên vào phòng làm việc? Hơn nữa cũng chẳng phải việc gì lớn.
Huống hồ còn ảnh hưởng đến thời gian ăn trưa vui vẻ của anh với cô vợ nhỏ này!
Đinh Tuyết Lan xoay người rời đi, quả thực cô ta không cần phải vào tận đây để hỏi, chỉ cần gọi điện là được.
Nhưng cô ta biết Hoắc Thủy Nhi ở trong phòng, cho nên xuất phát từ sự không cam tâm, cô ta muốn vào xem, rốt cuộc Cố Đoàn Thuần có tình cảm với người phụ nữ kết hôn đột ngột này, hay là chỉ thể hiện quan hệ vợ chồng ở bên ngoài.
Dù sao thì cô ta là thư ký của tổng giám đốc Cố, cô ta chưa từng thấy Cố Đoàn Thuần có hứng thú với người phụ nữ nào cả.
“Đợi đã.” Hoắc Thủy Nhi bỗng đứng lên, nói với Đinh Tuyết Lan.
Đinh Tuyết Lan mỉm cười xoay người: “Cô Hoắc có việc gì sao?”
Hoắc Thủy Nhi sửng sốt, khẽ nheo mắt, cô nhận được một thông tin trong cách xưng hô ‘cô Hoắc’ và cả nụ cười giả tạo chuyên nghiệp của cô thư ký này.
Chắc chắn người phụ nữ này có ý với Cố Đoàn Thuần.
“Thư ký Đinh đúng không? Phiền cô đợi thêm nửa tiếng nữa rồi hẵng pha cà phê cho Đoàn Thuần nhé.”
“Hả? Tại sao?”
Đinh Tuyết Lan vừa hỏi lại vừa không vui nhíu mày, cho dù Hoắc Thủy Nhi là vợ của Cố Đoàn Thuần, nhưng thế này cũng quản lý hơi nhiều rồi đấy!
Lúc này, Cố Đoàn Thuần cũng cười ngờ vực: “Sao vậy, anh uống cà phê mà cũng không cho?”
Hoắc Thủy Nhi dẩu môi: “Ai lo cho anh chứ? Sợ anh vừa ăn xong mà uống cà phê thì không tốt cho dạ dày, ăn cơm xong nửa tiếng sau hẵng uống cà phê, như vậy thì cà phê mới phát huy tác dụng tốt nhất, có thể nâng cao tinh thần, cũng có thể giúp cho tiêu hóa.”
Nhìn Hoắc Thủy Nhi nghiêm túc giải thích cho anh kiến thức cơ bản về cà phê, trong lòng Cố Đoàn Thuần ấm áp, anh cũng cảm thấy Hoắc Thủy Nhi ngày càng thú vị.
Anh cũng biết những điều này chứ, chỉ là vừa rồi nóng lòng muốn đuổi thư ký Đinh đi, không muốn phí lời giải thích thôi, nhưng không ngờ lại bị cô vợ nhỏ dạy dỗ.
“Được, vậy nửa tiếng sau rồi hẵng pha nhé thư ký Đinh.” Cố Đoàn Thuần mỉm cười, trong mắt như chỉ có một mình Hoắc Thủy Nhi, lúc anh nói ra ba chữ ‘thư ký Đinh’ cuối cùng thì mới liếc mắt qua Đinh Tuyết Lan.
Đinh Tuyết Lan siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, cung kính nói: “Vâng, tổng giám đốc Cố.”
“À phải rồi thư ký Đinh.”
Đinh Tuyết Lan định xoay người, nhưng lại bị Hoắc Thủy Nhi gọi lại lần nữa.
“Tôi không phải cô Hoắc, tôi là bà xã Cố, phiền cô sau này đổi cách gọi nhé.” Nói xong, Hoắc Thủy Nhi mỉm cười với Đinh Tuyết Lan.
“… Được.”
Đinh Tuyết Lan sầm mặt ra khỏi phòng làm việc.