Làm xong mọi chuyện, Hoắc Thủy Nhi hài lòng vươn vai.
Cảm thấy mình đã kiếm thêm một buổi sáng so với người khác.
Sau khi làm xong những thứ này, cô liền thu dọn đồ đạc định đi rửa mặt, nhưng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một bức tường thịt, làm Hoắc Thủy Nhi sợ đến mức suýt ném laptop xuống sàn.
“Sao sao sao…. sao anh bỗng xuất hiện ở đây? Anh không biết dọa người khác sẽ chết người à?” Sau khi nhìn thấy rõ người đang đứng ở cửa là Cố Đoàn Thuần, Hoắc Thủy Nhi không khỏi vỗ ngực nói, cô lườm anh, tim vẫn đang đập nhanh một cách bất thường.
Cố Đoàn Thuần đã đánh răng rửa mặt, giờ đang mặc một bộ vest đen, cà vạt màu xanh ngọc thắt kiểu Windsor đẹp đẽ trên cổ áo, mặc dù Hoắc Thủy Nhi không biết nhãn hiệu quần áo, nhưng chỉ nhìn thôi cũng biết giá cả rất đắt đỏ.
Kết hợp với khuôn mặt cực kỳ điển trai của Cố Đoàn Thuần, thật sự khiến mọi cô gái đều phải đắm chìm.
“Sao thế, em là tên trộm à?”
“Anh mới trộm đồ đó!”
“Nếu em không phải tên trộm thì chột dạ làm gì?” Cố Đoàn Thuần nhìn Hoắc Thủy Nhi từ trên xuống dưới, mặc dù cô không nói chuyện nhận đơn hàng cho anh biết, nhưng anh cực kỳ thông minh, chỉ cần nhìn hành động của cô đã biết cô đang làm gì.
“Tôi chẳng thèm giải thích với anh, lát nữa tôi còn phải đi làm nữa.” Hoắc Thủy Nhi đẩy Cố Đoàn Thuần ra định đi vào nhà tắm, nhưng bỗng bị anh nắm chặt cổ tay.
Sắc mặt Cố Đoàn Thuần không được tốt cho lắm.
Hình như nhiệt độ xung quanh đã hạ xuống mấy độ.
“Anh có chuyện gì không?” Giọng điệu Hoắc Thủy Nhi đã mềm mỏng hơn, cô vẫn chưa quên mình đang nhờ cậy Cố Đoàn Thuần dẫn đi gặp ông cụ Trình. Cô nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, rồi nhận ra tay anh rất đẹp, trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng… À không đúng, quan trọng là tại sao người này cứ thích nắm cổ tay người khác thế?
Anh học thói hư tật xấu này ở đâu vậy?
“Hoắc Thủy Nhi, em rất thiếu tiền?” Cố Đoàn Thuần cũng không biết tại sao mình lại thốt ra câu này.
Hoắc Thủy Nhi ngẩn người, như thể không ngờ anh sẽ hỏi câu này, rồi rất tự nhiên nhún vai, hờ hững cười nói: “Tôi thích chứ, e rằng trên đời này chẳng có ai là không thích tiền? Chẳng phải anh cũng đi làm vì tiền à? Anh đừng nói với tôi là ước mơ gì đó, vì ước mơ của tôi là kiếm tiền.”
“… Em thích tiền đến thế à?”
Cố Đoàn Thuần không ngờ cô lại thẳng thắng thừa nhận, anh còn tưởng chắc chắn người phụ nữ trước mặt sẽ nói những câu như tiền tài là vật ngoài thân.
Hơn nữa Hoắc Thủy Nhi lại nói rất có lý.
“Tất nhiên rồi, để tôi nói cho anh biết, trên đời này thứ tôi yêu nhất chính là tiền.” Hoắc Thủy Nhi đưa ra ví dụ, hồi nhỏ khi cô ở bên bà nội, thường xuyên ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mùa hè nhà người khác đều ăn kem, chỉ có cô là dùng mấy nghìn lẻ mua một que kem đá, hơn nữa còn phải chia ra ăn cùng bà nội. Mấy đứa trẻ khác đều vui vẻ mặc quần áo mới đeo balo mới đến trường, còn bà nội cô thì phát sầu vì lo học phí cho cô.
Hoắc Thủy Nhi thở dài, nhìn chằm chằm Cố Đoàn Thuần.
Hình như trong mắt Cố Đoàn Thuần thoáng qua tia gì đó, anh nhất thời nhíu chặt mày hỏi: “Nếu em thích tiền thì tại sao không quẹt thẻ tôi đưa cho em?”