Cố Đoàn Thuần nhướng mày, trong mắt lóe lên cảm xúc.
Cố Đoàn Thuần cong khóe môi, đột nhiên sáp đến gần Hoắc Thủy Nhi, giọng nói trầm thấp êm tai, giống như tiếng đàn violin du dương.
“Chỉ cần em đồng ý với tôi một việc thì tôi dẫn em đi.”
Lại là chiêu này?
Hoắc Thủy Nhi tức giận nhìn Cố Đoàn Thuần.
“Tôi đồng ý cũng được thôi, nhưng lỡ như anh lại chơi xấu nữa thì sao?”
“Ồ? Nếu em cảm thấy tôi sẽ chơi xấu, vậy thì đừng đồng ý với tôi.”
Cố Đoàn Thuần giả vờ tức giận, thậm chí còn biếng nhác cởi áo khoác, xoay người muốn đi lên lầu.
Trong lòng Hoắc Thủy Nhi gào thét: “Được, anh nói đi, việc gì?”
“Đồng ý với tôi mỗi ngày đến công ty đưa cơm cho tôi trong vòng một tháng, tôi sẽ dẫn em đi gặp thầy.”
“Đưa cơm?”
Hoắc Thủy Nhi lập tức thốt ra.
“Hả? Tại sao bảo tôi đưa?”
Trong lòng cô đang nghĩ, anh đường đường là tổng giám đốc Cố, chẳng lẽ không có nổi một trợ lý hay quản gia đưa cơm hay sao?
Cố Đoàn Thuần hờ hững cười: “Vì em cần nhờ vả tôi, lý do này được chưa?”
Hoắc Thủy Nhi hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm. Được, Cố Đoàn Thuần, xem như anh giỏi.
“Được.” Hoắc Thủy Nhi cắn răng đáp, sao đó mỉm cười.
Hôm sau, Hoắc Thủy Nhi xách hộp cơm, dày công chưng diện, mặc một chiếc váy liền chấm bi màu đỏ kiểu Pháp, xuất hiện ở văn phòng tổng giám đốc của Cố Đoàn Thuần.
Cố Đoàn Thuần ký xong bản tài liệu cuối cùng, đóng tập tài liệu màu xanh lam lại. Lúc này anh mới ngẩng đầu, đáy mắt và đuôi mày lóe lên vẻ kinh ngạc khó mà giấu được.
Thực ra nhan sắc cô vợ của anh khá xinh, chỉ là cô luôn thích mặc áo phông và quần jean, hôm nay chưng diện khiến anh rất hài lòng.
Anh lại cúi đầu nhìn giày cô mang, không khỏi cau mày.
“Chẳng phải không quen mang giày cao gót à?”
Hoắc Thủy Nhi sửng sốt, bĩu môi: “Anh còn nói à, đều là vì anh đấy!”
Cô để hộp thức ăn lên bàn, nói tiếp: “Tối qua tôi đoán được rồi, anh bảo tôi mang cơm đến cho anh trước mặt mọi người, chắc chắn là thông báo cho mọi người anh có vợ rồi, ngăn chặn mấy mối đào hoa đó đến quyến rũ anh. Vậy thì tôi phải ăn vận đẹp chút, cũng không thể để anh mất mặt được đúng không.”
Mặc dù thỉnh thoảng Hoắc Thủy Nhi lơ ngơ, nhưng chuyện này thì cô vẫn biết rõ, Cố Đoàn Thuần kết hôn với cô là để chặn đào hoa.
Hôm nay, đoạn đường cô đi từ bãi đỗ xe tầng hầm đến thang máy riêng của tổng giám đốc, sau đó đến phòng làm việc của Cố Đoàn Thuần, cô đã cảm nhận được rồi, những nhân viên nữ mà cô gặp có đến tận mấy người đều nhìn chòng chọc vào cô với ánh mắt hình viên đạn.