“Sấy khô đi, đừng để bị cảm.”
Cố Đoàn Thuần nói xong thì đi ra ngoài.
Lúc này Hoắc Thủy Nhi mới thở phào một hơi, thì ra lo cô bị cảm. Phải nói sớm chứ, làm giật cả mình!
Nghĩ vậy, khóe miệng Hoắc Thủy Nhi không khỏi cong lên, trong lòng sinh ra chút ấn tượng tốt với Cố Đoàn Thuần. Cái tên này nhìn mặt lạnh khó ở, thì ra cũng biết quan tâm người khác.
Ở một bên khác, ông cụ Cố đi dạo về là đi thẳng vào phòng sách luôn.
Ngày trước, sau khi đi dạo về, ông cụ đều về phòng đi ngủ, nhưng hôm nay lại khác, cái thằng cháu trai lớn Cố Đoàn Thuần dẫn cháu dâu tới nên thấy vui.
Trước mắt, ông cụ chuẩn bị đi viết một tờ Lan Đình tập tự, tặng cho nhỏ cháu dâu kia.
Lúc này, Cố Thích Phi trốn trong phòng sách đã gấp đến chịu không nổi nữa.
Vừa nghe thấy tiếng người mở cửa là lập tức xông tới ôm lấy.
“Cục cưng, nhanh cho anh hôn miếng nào…” Nói xong, Cố Thích Phi còn kéo quần áo của người ta.
Bốp!
Một cái tát vang dội rơi trên mặt Cố Thích Phi, sau đó truyền đến tiếng răn dạy nghiêm nghị của ông nội.
“Cố Thích Phi! Cái thằng này làm phản rồi!”
Ông cụ nói xong liền bật đèn, Cố Thích Phi ôm mặt, há hốc miệng, lần này tỉnh thật rồi.
“Ông… ông nội, sao lại là ông?” Anh ta lắp bắp, không nói lên lời.
“Không phải tao thì mày muốn ai hả?” Ông cụ tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trán.
Phụ nữ trong nhà này ngoại trừ Ân Khiết, Cố Hàn Tình, thì chỉ còn lại Hoắc Thủy Nhi.
Cái thắng mất dạy này dám có ý đồ xấu với chị dâu mình? Việc này bảo ông cụ không tức làm sao được?
Ông cụ cầm chổi lông gà tới muốn đánh Cố Thích Phi. Cố Thích Phi sợ chết khiếp bò dậy từ dưới đất, tránh trái tránh phải.
Anh ta uống say, bây giờ còn phải né tránh đòn của ông cụ quất tới, lập tức vội đến đầu đầy mồ hôi, còn đụng đổ không ít bàn ghế.
Hoắc Thủy Nhi bên này vừa sấy tóc xong, thay áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ầm rầm rầm.
Cẩn thận nghe lại, cô liền hiểu đang xảy ra chuyện gì, không nhịn được cong môi cười xấu xa.
Biểu cảm này bị Cố Đoàn Thuần tóm gọn.
“Em làm à?”
Nghe được tiếng ông nội đánh Cố Thích Phi, anh vốn còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng giờ nhìn biểu cảm của Hoắc Thủy Nhi thì lập tức đoán ra được chín phần mười.
Hoắc Thủy Nhi cũng không che giấu, bĩu môi nói: “Em gái tốt của anh cố ý để tôi ở một mình với Cố Thích Phi để về phòng lấy chén trà gì đó. Cố Thích Phi lại có ý đồ xấu, chẳng lẽ muốn bảo tôi nhịn, chịu bị bọn họ bắt nạt sao?”
Mặc dù tuổi cô còn nhỏ, nhưng từng lớn lên ở khu ổ chuột, cho nên đã sớm ngộ ra một đạo lý. Trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, mình không phản kháng thì sẽ suốt đời bị bắt nạt.
Lông mày Cố Đoàn Thuần nhíu lại, trong con ngươi lóe lên tia sáng tức giận.
Hoắc Thủy Nhi tưởng mình chọc anh tức, đang muốn giải thích, lại nghe thấy anh nói: “Cố Thích Phi có làm gì em không?”