“Phu nhân, đây là phòng nối liền năm phòng khác, thứ hai hàng tuần các cửa hàng thương hiệu đều gửi mẫu tới cho chúng ta kiểm tra.”
Hoắc Thủy Nhi gật đầu đi vào, những người bên cạnh cũng khôgn chú ý tới nơi này. Đinh Tuyết Lan cầm bộ đồ vest màu hồng đưa cho cô: “Người mẫu vẫn chưa tới, tôi thấy…” Cô ta nhìn người cô rồi bảo: “Hay là phu nhân thử tạm hộ chúng tôi nhé?”
“Tôi, tôi sao?” Hoắc Thủy Nhi được nhắc đến mà ngạc nhiên.
Một tia cảm xúc u ám nhanh chóng thoáng qua trong mắt.
Chất liệu này nhìn có vẻ rất đắc tiền!
VietWriter.vn
“Đúng thế, tôi thấy dáng người của phu nhân với người mẫu cũng gần như nhau, hay là cô giúp chúng tôi nhé?” Đinh Tuyết Lan mỉm cười.
Hoắc Thủy Nhi hít sâu một hơi, lúc này có nhân viên chạy tới nói với vẻ khó xử: “Thư ký Đinh, người mẫu tới thử đồ hôm nay gặp tai nạn, hiện đã được đưa tới bệnh viện, chắc không tới được đâu, tôi liên lạc với các người mẫu khác rồi nhưng họ đều không có thời gian…”
Đinh Tuyết Lan khẽ cau mày, chỉ đành khẩn cầu nhìn Hoắc Thủy Nhi: “Phu nhân…”
“Được, tôi đồng ý.”
Hoắc Thủy Nhi trước nay đều không phải người õng ẹo, huống hồ trước nay cô luôn đối xử tốt với người khác, tập đoàn Đế Quốc lại là sản nghiệp của Cố Đoàn Thuần, cô không có lý do gì để khoanh tay đứng nhìn.
Hoắc Thủy Nhi mặc bộ vest hồng phấn đó vào rồi bước ra, cô mất tự nhiên kéo tay áo mình.
Ước mơ từ khi còn nhỏ của cô là trở thành một nhân viên xuất sắc, tiếc là cô còn chưa học hết cấp ba, chẳng có công ty tốt nào chịu nhận cô.
Mỗi lần nhìn thấy những người đẹp mặc vest chỉnh trang, giao tiếp tiếng Anh trôi chảy là cô lại thấy hâm mộ.
“Bộ độ này khá vừa vặn, đệm thêm một chút ở vai, bỏ phần thiết kế thêm ở vạt dưới đi, hơi rườm rà.”
Thư ký Đinh cười nhẹ, dặn dò nhân viên bênh cạnh.
Nhân viên đó lập tức viết lại lời cô ta nói.
Nhưng Đinh Tuyết Lan và những người khác thấy Hoắc Thủy Nhi bước ra, trong mắt họ chợt lóe lên một tia kinh ngạc! Vừa nãy Hoắc Thủy Nhi chỉ mặc trang phục đơn giản, trên người toát lên khí chất dịu dàng, nhưng bây giờ thay bộ khác trông cô như một vị lãnh đạo quyền uy!
“Chiếc váy liền màu trắng này rất thích hợp mặc mùa xuân, nhưng bây giờ thì hoạ tiết và ren nhìn hơi phức tạp…”
“Bộ này, thiết kế phần ngực cần sửa lại, nói cho nhà thiết kế đi.”
“Chất liệu của quần ống rộng hơi dày, sửa lại về vải lụa cho phù hợp với mùa hè đi.”
Đinh Tuyết Lan một tay xoa cằm, một tay chỉ vào Hoắc Thủy Nhi, sau khi thay hơn chục bộ, cô ta đưa cho cô một ly nước, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Phu nhân vất vả rồi, còn bộ cuối cùng thôi.” Nói xong, Đinh Tuyết Lan đưa bộ quần áo và giá treo cho Hoắc Thủy Nhi, Hoắc Thủy Nhi hơi mệt, nhưng cô vẫn nở nụ cười tươi, cô xoa bắp chân đau nhức, hai mắt loé lên, cầm quần áo đi vào phòng thử đồ.
Hoắc Thủy Nhi vừa vào, Lâm Nhạn Mỹ vẫn luôn làm ra vẻ đứng ở một bên lập tức bước ra, trên mặt loé lên vẻ toan tính: “Thư ký Đinh, cô làm vậy không ổn lắm đâu, bộ đồ đó… tổng giám đốc đã nói không được phép sử dụng mà.”
Vừa rồi Lâm Nhạn Mỹ còn đang xỉa xói cùng bạn thân Tào Nguyệt Hằng, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Đinh Tuyết Lan, ban đầu nói những chuyện khác, sau đó cô ta bảo cô lấy bộ lễ phục này ra. Bộ này được gửi tới tuần trước, kiểu dáng này cực kỳ thịnh hành 20 năm trước, thương hiệu đó muốn điều chỉnh để làm nên vinh quang mới, nhưng lại bị Cố Đoàn Thuần phản đối kịch liệt.
Chỉ vì… bộ lễ phục này là của người đó.
“Cô biết cái gì? Bảo cô làm thì cô cứ làm.” Đinh Tuyết Lan liếc cô ta, lạnh lùng nói.