Người đàn ông lộ ra hàm răng ố vàng: “Cô bé cũng được đấy, anh thích! Tới đây nào…”
Người đàn ông tiến lên, nhào về phía cô gái!
“Aaa!”
Cô gái đột nhiên điên cuồng hét lên, tai Hoắc Thủy Nhi ù ù, cô nhanh chóng tranh thủ thời gian, đập mạnh vào đầu người đàn ông… “A! Con mẹ nó, đứa nào đánh tao?”
“Mau lên!” Hoắc Thủy Nhi ném giày cao gót đi, nắm lấy tay cô gái rồi chạy, cô nhớ bên phải công viên này có một con đường ăn vặt nhộn nhịp, chạy tới đó đông người, ông chú này cũng không dám làm gì nữa.
VietWriter.vn
Hai cô gái chạy hùng hục, sau lưng truyền đến tiếng mắng chửi của người đàn ông, không biết đến lúc nào cô gái kia ôm ngực, thở hổn hển: “Tôi, tôi không chạy nổi nữa…”
“Đứng lên cho tôi.”
Hoắc Thủy Nhi cau mày, kéo cánh tay cô gái đi, nơi này quá hẻo lánh, lỡ như người đó còn đồng bọn thì tiêu đề trang nhất báo ngày mai chắc chắn sẽ là cô gái trẻ bị sát hại dã man.
Hoắc Thủy Nhi từ nhỏ đã thấy rất nhiều người như vậy, bọn họ không có lòng tốt, cũng không có tình người.
Cô kéo cánh tay cô gái đó định kéo cô ấy đi, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng hét lớn: “Này, làm gì vậy?
Đứng lại!”
Lúc Hoắc Thủy Nhi và cô gái cùng bị dẫn tới cục cảnh sát, đã là chuyện của một tiếng sau rồi.
“Chú cảnh sát, tôi thật sự không lừa gạt buôn bán bé gái…”
Hoắc Thủy Nhi đỡ trán, ai oán nhìn chú cảnh sát đang ghi lời khai ở phía đối diện.
Lúc cô kéo cô gái định chạy trốn, đúng lúc đụng phải cảnh sát đang đi tuần tra, nên bị dẫn tới cục cảnh sát, nhưng ông chú hèn hạ kia thấy thế đã sớm bỏ của chạy lấy người rồi.
Hoắc Thủy Nhi giải thích lần thứ 20: “Tôi thật sự chỉ đi ngang qua, tôi là người tốt, đúng không?” Dứt lời, cô huých cùi chỏ vào cánh tay cô gái, nhưng cô ta chỉ khóc thút thít không nói gì cả.
Từ lúc bước vào đây cô ta cứ khóc mãi, Hoắc Thủy Nhi huých cùi chỏ vào cô ta, làm cô ta nhất thời khóc rống lên: “Hu hu… tôi không ra khỏi nhà nữa… hức… không ra ngoài nữa.”
“…”
Lúc Hoắc Thủy Nhi không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng thắng xe, một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại, một người đàn ông mặc vest đen được cắt may vừa vặn tao nhã bước xuống, cả người anh toát ra khí chất vô cùng nho nhã, sau lưng còn có một người giống như trợ lý.
Vừa nhìn thấy Cố Đoàn Thuần, Hoắc Thủy Nhi đang ngồi trên ghế càng cúi đầu hơn.
Nửa tiếng trước, chú cảnh sát bảo nhất định phải có người giám hộ tới dẫn cô đi, nực cười, người giám hộ? … À, ở thành phố S, cô chỉ quen một người đàn ông ở trước mặt này.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Đoàn Thuần nhìn Hoắc Thủy Nhi và cô gái ở bên cạnh.
Hôm nay khi thấy Hoắc Thủy Nhi chạy trối chết, anh đã hơi hối hận khi quay về văn phòng, lẽ ra anh không nên nổi nóng với cô như vậy. Nhưng lúc đó anh thật sự đã mất khống chế…