Đợi Cố Đoàn Thuần đi rồi, bầu không khí áp lực trong văn phòng mới trở về bình thường.
Hoắc Thủy Nhi xoa mặt mình, không khỏi hít ngụm khí lạnh.
“Đau quá…” Lâm Nghi Đan này xuống tay thật tàn nhẫn.
Rốt cuộc cô ta có lai lịch gì?
Hoắc Thủy Nhi vừa định cầm điện thoại lên tra một chút, có lẽ trên mạng cũng có tài liệu về cô ta như các cô tiểu thư nhà giàu theo đuổi Cố Đoàn Thuần đúng không? Nhưng cô vừa rút điện thoại ra, đã có người mở cửa văn phòng, Hoắc Thủy Nhi tưởng là anh quay về, nên vội đứng dậy khỏi sofa, vì cô vừa mới nằm xuống, lỡ bị Cố Đoàn Thuần nhìn thấy, lại nói cô ngồi không ra ngồi nữa.
“Bà chủ, đây là thuốc tiêu sưng của cô.”
VietWriter.vn
Giờ Hoắc Thủy Nhi mới nhìn thấy rõ hóa ra người tiến vào là trợ lý Chu, anh ta đang cầm mấy túi chườm đá lạnh, cô vội nhận lấy, thấy anh ta vẫn chưa muốn rời đi thì hơi buồn bực hỏi.
“Anh còn chuyện gì nữa không?”
“Bà chủ…” Trợ lý Chu nhíu mày, anh phải nói sao về chuyện sáng nay Đinh Tuyết Lan đã đợi anh ở trước cửa cả ngày trời, để nhờ anh cầu xin giúp cô ta?
“Không có gì, chỉ là tổng giám đốc bảo tôi nhắc nhở bà chủ, lần sau hãy cẩn thận hơn.”
“Hả?” Hoắc Thủy Nhi chớp mắt, chỉ vào túi chườm đá lạnh: “Mấy thứ này là do anh ta nhờ anh đưa cho tôi?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc rất quan tâm bà chủ.”
Hả? Anh ta quan tâm cô? Sao cô chẳng hề nhìn thấy…
Cô chỉ mới kết hôn được mấy ngày, mà còn chịu nhiều khổ sở hơn trước, Hoắc Thủy Nhi không cam lòng bĩu môi, thấy trợ lý Chu định rời đi, thì chợt nghĩ tới điều gì đó, nên vội hỏi: “Đúng rồi, trợ lý Chu, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh.”
“Mời bà chủ nói.”
“Chuyện là, rốt cuộc Lâm Nghi Đan là ai?” Không có lý do gì bị người khác đánh mà vẫn không biết đối phương là ai.
Trong lòng Hoắc Thủy Nhi thầm nghĩ.
“Cái này…”
Trợ lý Chu hơi khó xử, định lên tiếng thì cửa văn phòng bỗng bị người khác mở ra.
“Nếu em muốn biết thì cứ việc hỏi thẳng tôi.”
Giọng nói trầm thấp dễ nghe quen thuộc bỗng vang lên, còn ai ngoài Cố Đoàn Thuần nữa?
Hoắc Thủy Nhi nuốt nước miếng, bỗng có cảm giác bị bắt quả tang, nên vô thức bật dậy khỏi sofa: “Sao, sao anh lại quay về? Chẳng phải anh đang họp à?”
“Ồ? Địa bàn của tôi tôi muốn quay về lúc nào còn phải được em đồng ý à?” Cố Đoàn Thuần như mang theo vẻ trêu chọc, từ tốn đi tới.
Anh quá cao lớn, Hoắc Thủy Nhi chỉ cảm thấy cổ họng mình hơi khô khốc, như bị mắc thứ gì đó.
Không biết trợ lý Chu đã đi ra ngoài từ khi nào, Cố Đoàn Thuần bỗng nắm lấy tay Hoắc Thủy Nhi, đầu ngón tay anh hơi sáng bóng, như xuyên qua làn da.
Hoắc Thủy Nhi định vùng vẫy, nhưng Cố Đoàn Thuần đã lên tiếng: “Em muốn biết thân phận của Lâm Nghi Đan?”
“Tôi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Hoắc Thủy Nhi phản bác.
Cố Đoàn Thuần trầm ngâm gật đầu: “Ừm, dù em có hỏi tôi cũng chẳng nói.”
“…” Hoắc Thủy Nhi mỉm cười, duy trì dáng vẻ được dạy bảo tốt, nhưng Cố Đoàn Thuần đã cầm túi chườm đá lạnh lên, bỗng áp lên mặt cô.