Dường như cảm nhận được ánh mắt rõ ràng của cô, Cố Đoàn Thuần đặt tờ báo trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô. Hoắc Thủy Nhi muốn nhìn đi nơi khác nhưng đã muộn.
Cố Đoàn Thuần bước tới: “Dậy rồi à?”
“Ừm…”
“Dậy rồi thì ra ăn sáng đi.” Cố Đoàn Thuần nhìn vào bụng cô: “Không phải em đói rồi sao?”
Hoắc Thủy Nhi vốn đang nhìn Cố Đoàn Thuần với ánh mắt đầy mong đợi, nhưng rồi lại bị câu cuối cùng của anh đánh cho thương tích đầy mình, mà lúc này Cố Đoàn Thuần đã đi xuống trước.
Hoắc Thủy Nhi làm mặt quỷ với bóng lưng anh, lè lưỡi, lấy tay đặt trên mũi làm mũi lớn, bỗng nhiên Cố Đoàn Thuần quay người lại nhắc nhở: “Nghĩ cách đối phó tin đồn hôm qua đi.”
VietWriter.vn
“…” Anh, anh, anh nhìn thấy hết rồi?
Vậy phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Đế Quốc để trưng bày à?
Hoắc Thủy Nhi kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, lanh lẹ đứng lên rửa mặt thay quầnn áo. Hôm nay cô cố ý mặc một chiếc áo sơ mi và váy chỉnh tề, khi xuống lầu Cố Đoàn Thuần đang đợi cô ăn sáng.
Hoắc Thủy Nhi chậm rãi ăn xong, đột nhiên trợ lý Chu vội vã bước vào, vẻ mặt rất khó coi, vừa bước vào đã lo lắng báo cáo: “Không hay rồi tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi.”
Trong video trên điện thoại, Tào Nguyệt Hằng nước mắt lưng tròng nhìn vào ống kính: “Hu hu hu… Tôi và Thủy Nhi là bạn thân nhiều năm, chúng tôi quen nhau khi còn học tủng học, nhưng lúc ấy cô ấy học một năm rồi xin nghỉ. Ừm… Đúng, nhà Thủy Nhi rất nghèo, chỉ có bà nội, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản cô ấy muốn sống cuộc sống tốt đẹp! Tôi cầu xin các người đừng phát tán tin xấu về cô ấy nữa.
Khó khăn lắm cô ấy mới có được vị trí ngày hôm nay, chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi, giữa bạn thân làm sao không có cãi nhau được? Mọi người nói có phải không?”
Trên đường đến công ty, Cố Đoàn Thuần dường như không có cảm giác gì, vẻ mặt anh bình tĩnh vô cùng.
Hoắc Thủy Nhi cắn răng, Tào Nguyệt Hằng này đúng là keo 502 dán lên người mình mà!
“Đã nghĩ ra lát nữa nói thế nào chưa?”
Đột nhiên Cố Đoàn Thuần quay đầu sang nhìn, Hoắc Thủy Nhi do dự một lát rồi gật đầu.
Một tiếng trước khi ở nhà, hai người họ nhìn thấy Tào Nguyệt Hằng khóc lóc van xin phóng viên đừng bới móc quá khứ của Hoắc Thủy Nhi, nhưng cô ta đâu phải muốn bảo vệ cô, rõ ràng là đang khơi ra quá khứ của cô mà.
Nhưng thế thì có sao? Cây ngay không sợ chết đứng!
Hoắc Thủy Nhi bĩu môi, xe đã dừng trước toà nhà tập đoàn Đế Quốc, từ xa đã thấy rất nhiều phóng viên cầm theo các dụng cụ đầy đủ vây quanh cửa lớn, nhưng vì vệ sĩ ngăn cản nên họ không thể lại gần.
“Họ tới rồi!”
Không biết là ai hét lên, các phóng viên lập tức chạy về phía này như ong vỡ tổ. Hoắc Thủy Nhi đã có chuẩn bị, nhưng nhìn thấy tình hình này cô vẫn không kìm được rùng mình.
“Sợ à?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
“Hờ, Hoắc Thủy Nhi này chưa bao giờ biết sợ là gì.” Hoắc Thủy Nhi nhàn nhạt nhìn Cố Đoàn Thuần, ngón tay bất giác sờ mặt dây chuyền trên cổ.
Cửa xe vừa mở, các phóng viên đã chĩa máy ảnh và micro trước mặt Hoắc Thủy Nhi.
Hoắc Thủy Nhi nhíu mày, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ khéo léo, đúng mực.
“Cô Cố, xin hỏi cô quen cô Tào Nguyệt Hằng không?”
“Có phải tình cảnh của cô rất khốn khó như cô ấy nói không? Chúng tôi điều tra được bạn trai cũ của cô đúng là một người đàn ông tên Hà Thuyết, xin hỏi sao cô quen được tổng giám đốc Cố vậy?”
“Xin cô hãy đối mặt với câu hỏi của chúng tôi, cô có đúng như những gì đã nói trong video không?”