Trong kho lạnh, các nguyên liệu quý giá được chất ngay ngắn, ở vị trí gần cửa có mấy thùng lớn màu trắng, có lẽ là hải sản và thịt bò mà ông nội muốn cho cô và Cố Đoàn Thuần.
Dứt lời, cô ta lại chỉ vào mấy thùng màu trắng đó: “Chị cứ xem rồi mang về đi, ông nội biết chị chưa từng ăn mấy thứ này, nên dù chị mang đi hết, ông nội cũng không nói gì, chúng tôi cũng chẳng cười nhạo chị.”
Hoắc Thủy Nhi chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, thái độ kiêu ngạo và lời châm chọc của Cố Hàn Tình, như cái tát vô hình đang vả vào mặt cô.
Ông nội có ý tốt, nhưng trong mắt người khác, e rằng cô chỉ là đứa hai lúa, chưa từng nhìn thấy, cũng chưa được ăn thứ gì cả.
Mặc dù Hoắc Thủy Nhi rộng lượng, nhưng cô cũng có lòng tự trọng, nên rất khó chịu trước lời châm chọc của Cố Hàn Tình.
Nhưng nếu cô bỏ đi vào lúc này, ông nội sẽ không vui.
Vậy thì cô sẽ tùy ý lấy một ít nguyên liệu, còn lời châm chọc của Cố Hàn Tình, Hoắc Thủy Nhi chỉ mỉm cười, hờ hững đáp: “Cô nói đúng, quả thật tôi chưa từng ăn đồ ngon nào cả, nhưng nếu vì ăn được chút đồ ngon, mà cảm thấy mình có tư cách cười nhạo người khác, thì đúng là thùng rỗng kêu to danh xứng với thực.”
“Chị… chị mắng ai đấy?”
“Tôi mắng cô đó.” Hoắc Thủy Nhi lạnh nhạt đáp, vẻ mặt rất chuẩn mực, giờ Cố Hàn Tình bỗng nảy sinh ảo giác kỳ lạ, như thể cô là nha hoàn đang bị dạy dỗ, còn Hoắc Thủy Nhi là đại tiểu thư cao quý?
Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mày u ám, bỗng đẩy Hoắc Thủy Nhi vào kho lạnh.
Hoắc Thủy Nhi lảo đảo, đang định xoay người thì cửa lớn ở phía sau đã đóng lại.
“Cố Hàn Tình!!!”
Hoắc Thủy Nhi xoay người đập cửa, nhiệt độ trong kho lạnh quá thấp, cô chỉ đập hai lần đã cảm thấy ngón tay sắp tê cứng rồi, còn Cố Hàn Tình thì ở bên ngoài cười khẩy: “Để tôi xem đến khi cô đóng thành băng thì còn có thể miệng mồm lanh lợi được không?”
“Nếu cô giết tôi, ông nội sẽ không tha cho cô.”
“Ha ha ha! Tôi sẽ không ngu đến mức thừa nhận mình đã làm chuyện này.”
Rồi tiếng bước chân của Cố Hàn Tình xa dần, Hoắc Thủy Nhi tức đến nghiến răng, nhưng không thể làm gì được.
Cô rút điện thoại ra, định gọi cho Cố Đoàn Thuần, nhưng không có tín hiệu…
Hoắc Thủy Nhi rùng mình, cô phải làm sao đây?
Lúc nãy trên đường tới đây cô đã nhận ra, có lẽ bình thường sẽ không có ai tới chỗ này, giờ dù cô có gào rách cổ họng cũng không ai tới cứu cô.
Nếu Cố Hàn Tình nói với ông nội và chú Trương rằng, cô đã chọn xong nguyên liệu về nhà rồi, thì sẽ không ai phát hiện ra cô đang ở trong kho lạnh.
Có lẽ cô phải đợi tới khi đầu bếp nấu cơm mới đến đây chọn nguyên liệu, nhưng giờ vẫn còn mấy tiếng nữa mới tới bữa tối, hơn nữa Hoắc Thủy Nhi không dám chắc sẽ có người đến.
Cô đành phải thầm cầu nguyện mình vẫn còn sống trước khi được người khác phát hiện, để hạn chế việc tỏa nhiệt, cô bắt đầu cuộn tròn người lại, ôm đầu gối của mình.