“Cô cũng thấy rồi đó, bình thường có quá nhiều người phụ nữ thích tôi, điều này đã mang tới rất nhiều rắc rối cho tôi, nên tôi cần một người vợ làm bia đỡ đạn, nếu cô đồng ý, thì tôi sẽ trả lại dây chuyền cho cô, thế nào?”
Hoắc Thủy Nhi cảm thấy chẳng ra sao cả, phải biết rằng, chỉ lan truyền scandal cùng anh, đã khiến cô chịu đựng đủ rồi, nếu còn gả cho anh, vậy chẳng phải cô sẽ bị người khác gửi thẳng bom hẹn giờ tới à?
Quan trọng là anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, dễ dàng cưới được một cô vợ để chặn số đào hoa của anh, tại sao cứ phải chọn cô chứ?
Chuyện kỳ lạ như vậy thì chắc chắn có vấn đề, Hoắc Thủy Nhi cảm thấy lý do của Cố Đoàn Thuần không hề thuyết phục.
“Tại sao cứ phải là tôi?”
Cố Đoàn Thuần khẽ cười đáp: “Bởi vì dáng vẻ không sợ chết của cô rất thích hợp làm bia đỡ đạn, hơn nữa gia đình cô không hề có bối cảnh, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều rắc rối, cô có hài lòng về câu trả lời này không?”
“…”
Hoắc Thủy Nhi cảm thấy nửa vế trước không phải anh đang khen cô, nhưng nửa vế sau lại rất có lý.
Đối với người như Cố Đoàn Thuần, dù là chuyện yêu đương hay kết hôn cũng sẽ liên lụy đến quan hệ lợi ích phức tạp rối rắm.
Có lẽ đúng như Cố Đoàn Thuần nói, kết hôn hình thức với cô gái không hề có bối cảnh như cô sẽ ít gây rắc rối cho anh nhất.
Nếu Hoắc Thủy Nhi thật sự gả cho anh, thì cô sẽ nhận được một lợi ích lớn…
Cô đứng thẳng lưng nói với Cố Đoàn Thuần: “Tôi có thể dùng tính mạng để làm vợ anh, nhưng ngoài việc anh phải trả lại dây chuyền cho tôi, thì anh còn phải đồng ý một yêu cầu của tôi.”
“Cô nói thử xem.” Cố Đoàn Thuần rất có hứng thú nhìn cô.
“Tôi cần một khoản tiền.”
Ban đầu cô từ bỏ việc chữa trị, tìm thẳng đến thành phố S, đơn giản là vì tỉ lệ chữa khỏi căn bệnh này rất thấp, mà chi phí lại cao, Hoắc Thủy Nhi hoàn toàn không có tiền chữa trị, đành phải tranh giành từng giây để tìm kiếm ba mẹ ruột trước khi chết.
Giờ cô đã có cơ hội gả cho nhà giàu có, tất nhiên chuyện đầu tiên là dùng tiền của anh để chữa trị cho mình rồi, có lẽ sẽ kéo dài tính mạng, để cô có nhiều thời gian tìm kiếm ba mẹ ruột hơn.
Hoắc Thủy Nhi sợ Cố Đoàn Thuần không đồng ý, nên vội bổ sung: “Anh cứ yên tâm, tôi không cần nhiều đâu, ba tỷ là được rồi, đây chỉ là cọng lông với anh thôi mà, so với lợi ích mà tôi mang lại cho anh, thì có thể nói là rất đáng giá.”
Cô như doanh nhân khôn khéo, nhưng lại quên mất rằng, cô đang bán chính mình.
Cố Đoàn Thuần không hề nghĩ ngợi mà nói thẳng: “Quả thật rất thỏa đáng, thành giao.”
Dứt lời, anh lấy tấm chi phiếu ba tỷ ra ngay, ngay cả dây chuyền kia cũng đưa tới trước mặt cô.
“Khi nào cô có thể đi đăng ký kết hôn?”
Mắt Hoắc Thủy Nhi lóe lên, thật sự không ngờ, đêm thất thân lại biến thành đêm bất ngờ, không tin mình lại dễ dàng kiếm được tiền chữa trị.
“Lúc nào cũng được. Tôi luôn mang theo chứng minh nhân dân.” Lúc cô tới thành phố S, đã chuẩn bị sẵn sẽ không quay về, nên luôn mang theo giấy tờ bên người.
“Vậy thì đi ngay lúc này đi. Đăng ký kết hôn xong, tôi sẽ tổ chức họp báo, công bố mối quan hệ của chúng ta, cô cũng có thể chính thức lộ diện, chặn số đào hoa của tôi lại.”
“Không thành vấn đề.” Hoắc Thủy Nhi vui vẻ đeo dây chuyền vào cổ, nhét vào trong áo, vỗ vỗ, rồi cất cẩn thận tấm chi phiếu ba tỷ vào túi xách.
Nhưng lúc Hoắc Thủy Nhi ngồi vào chiếc Maybach của Cố Đoàn Thuần, nghĩ mình sắp gả cho người đàn ông ở bên cạnh, thì cảm thấy không chân thực cho lắm.
Vậy là cô sắp lấy chồng rồi?
Mặc dù người đàn ông này rất đẹp trai lại giàu có, nhưng vẫn có khác biệt rất lớn so với cuộc hôn nhân trong lòng cô, cô muốn gả cho người cô yêu.
Nghĩ đến việc mình chỉ sống chưa đến nửa năm nữa, cô lại thôi hy vọng vào tình yêu, chỉ cần có thể tìm được tình thân đã may mắn lắm rồi.
Hai người cứ thế đi tới trước cửa Ủy ban nhân dân, đúng lúc này điện thoại Hoắc Thủy Nhi bỗng đổ chuông, là bác sĩ điều trị chính cho cô gọi tới.
“Anh đợi tôi một lát, tôi đi nghe điện thoại trước đã.”
Cô nói với Cố Đoàn Thuần một tiếng, rồi đi qua một bên nghe điện thoại của bác sĩ điều trị chính.
Năm phút sau, cô kích động ngắt máy.
Cô chỉ cảm thấy đời người như tàu qua núi, thật sự quá kích thích, nhất thời vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.
Vì trong cuộc gọi ban nãy, bác sĩ điều trị chính vô cùng áy náy thông báo với cô, bệnh ung thư não của cô là bị chẩn đoán nhầm, bệnh viện cảm thấy rất có lỗi khi đã mang tới rắc rối cho cô.
“Cô đã nghe điện thoại xong chưa?” Giọng nói của Cố Đoàn Thuần bỗng vang lên từ phía sau.
Hoắc Thủy Nhi từ tốn xoay người, mỉm cười với anh: “Xong rồi xong rồi, anh cứ vào trong đợi tôi trước đi, tôi hơi khát, nên đi qua đối diện mua chai nước đã.”
Cố Đoàn Thuần mất kiên nhẫn lườm cô: “Vậy cô mau lên đi.”
Anh xoay người đi vào đại sảnh làm việc của Ủy ban nhân dân, trong lòng Hoắc Thủy Nhi bắt đầu đấu tranh.
Cô đã lấy lại mặt ngọc rồi, nên không cần lo Cố Đoàn Thuần sẽ dùng nó để uy hiếp cô, trước mặt cô chỉ còn lại một con đường: đó là chạy trốn.