Rồi một ngày nào đó, cô cũng có thể gánh vác một phương.
Nghĩ như thế, Hoắc Thủy Nhi không khỏi vui vẻ đăng facebook.
Chẳng mấy chốc đã nhận được mấy lời khen, thậm chí còn có người bắt đầu hỏi giá avatar hoạt hình của cô, cô vội đăng mấy tấm ảnh với đủ phong cách mà cô đã làm cho các đàn em hôm qua lên facebook.
Buổi trưa, Hoắc Thủy Nhi đang do dự có nên đi ăn không, thì Hà Ngôn đi tới chống tay lên bàn nháy mắt với cô: “Thủy Nhi, có người tìm cô kìa.”
“Ồ.”
Hoắc Thủy Nhi buồn bực nhìn theo tầm mắt của Hà Ngôn, thì thấy trợ lý Chu đang đứng ở cửa…
Cô đành phải gác lại công việc trong tay, Chu Loan hiếm khi đi tới tầng này, anh vừa tới đây đã nghe thấy mấy nhân viên nữ xì xào bàn tán về mình, nên không nhịn được ho khan một tiếng, đợi Hoắc Thủy Nhi đi tới bên mình rồi, mới nói: “Bà chủ, tổng giám đốc nói trưa nay sẽ dẫn cô ra ngoài ăn cơm.”
“Ra ngoài ăn cơm? Chẳng phải anh ấy không quen ăn đồ bên ngoài à?”
“À… dưới lầu có một nhà hàng chuyên chuẩn bị món ăn cho tổng giám đốc.” Trợ lý Chu giải thích: “Là tổng giám đốc dặn tôi tới đây đón cô.”
“Thôi được rồi, anh đợi tôi một lát.”
Hôm nay tâm trạng Hoắc Thủy Nhi rất tốt, cô quay về úp bảng làm việc xuống, tạm biệt mấy người Hà Ngôn xong, mới rời đi cùng Chu Loan, hai người vừa bước vào thang máy dành cho tổng giám đốc, thì văn phòng ở phía sau đã nổ tung.
“Trời ơi, liệu chúng ta đối xử lạnh nhạt với Hoắc Thủy Nhi như vậy có ổn không? Sao tôi cứ cảm thấy ở nhà cô ấy rất được chiều chuộng vậy?”
“Đúng đó… chúng ta đừng nên quá đáng nữa, lỡ tổng giám đốc trách tội chúng ta thì sao?”
“Mấy người sợ cái gì? Chẳng phải Cố Hàn Tình đã nói rồi à? Anh ấy kết hôn với Hoắc Thủy Nhi chỉ vì cô ta đang nắm nhược điểm trong tay, thật ra tổng giám đốc không hề thích cô ta.”
Mấy người phụ nữ nhìn chỗ ngồi làm việc của Hoắc Thủy Nhi, rồi liên tục đố kỵ, mọi người đều thuộc tầng lớp lao động, thì dựa vào cái gì mà Hoắc Thủy Nhi có thể bay lên làm phượng hoàng?
Nhưng Hoắc Thủy Nhi không nghĩ nhiều như thế, buổi trưa cô ra ngoài dùng bữa cùng Cố Đoàn Thuần, đây đúng là một bữa ăn thịnh soạn, cô ăn đến mức bụng căng tròn, rồi xoa bụng nhìn Cố Đoàn Thuần ở phía đối diện, ánh mắt lóe lên tia sáng: “Cố Đoàn Thuần, anh cần gì phải đối tốt với tôi như vậy?”
Rõ ràng cô đang muốn đi ăn cùng mọi người ở căn tin nhân viên, hơn nữa Cố Đoàn Thuần cũng được dì Liễu nấu cơm cho rồi, sao anh còn dẫn cô ra ngoài ăn thịnh soạn nữa?
Nghĩ như vậy, Hoắc Thủy Nhi bỗng híp mắt hỏi: “Chẳng lẽ anh đã làm gì có lỗi với tôi à?”
“Có lỗi với em?” Cố Đoàn Thuần khẽ hừ một tiếng: “Em tưởng em là ai?”
“…”
Ai có thể nói cho cô biết tại sao người đàn ông này lại ngông cuồng tự đại như vậy? Hoắc Thủy Nhi đã quen với vẻ lạnh nhạt, hống hách của Cố Đoàn Thuần rồi, nên chẳng cảm thấy thái độ này của anh có gì khác thường, ăn xong, cô lại theo anh về công ty.
Hôm nay tâm trạng Hoắc Thủy Nhi rất tốt, nên không khỏi trò chuyện đôi câu với Cố Đoàn Thuần: “Ngày mai anh sẽ dẫn tôi đi gặp ông cụ Trình đúng không? Ông ấy thích gì? Có lớn không, liệu tôi bỗng đi qua đó như vậy có đường đột lắm không…”
Hoắc Thủy Nhi nghĩ linh tinh, không hề chú ý đến Cố Đoàn Thuần đã dừng lại, anh bỗng ngừng bước, nhìn dáng vẻ suy nghĩ linh tinh của cô.