Bảo người đường đường là tổng giám đốc như anh nhận sai, anh thật sự không làm được.
Anh đã cử người ra ngoài tìm kiếm, nhưng không hề có thông tin về Hoắc Thủy Nhi, Cố Đoàn Thuần hơi lo lắng, đúng lúc nhận được điện thoại từ cục cảnh sát bảo anh tới đón người.
Mới đầu anh còn tưởng Hoắc Thủy Nhi bị bắt nạt, nên bảo trợ lý Chu mau lái xe đến đây, giờ thấy cô không sao rồi, chính anh cũng không nhận ra mình đã thở phào nhẹ nhõm.
“Tổng giám đốc Cố? Là thế này, cô gái này…”
“Anh Đoàn Thuần, hu hu hu… em đã gặp một… một tên biến thái, hắn ta muốn giở trò đồi bại với em, cũng may… hu hu… cũng may gặp được chị gái này…”
Lúc cô gái nhìn thấy Cố Đoàn Thuần thì bỗng khóc lớn, rồi nhào vào lòng anh, nước mắt nước mũi quẹt hết lên người anh, không hề nhìn thấy sắc mặt anh đã tái mét.
VietWriter.vn
Ngay cả cảnh sát trực ban đang định giải thích ở bên cạnh và Hoắc Thủy Nhi cũng ngạc nhiên.
Ai cũng kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng bất thình lình này.
Người yêu?
Anh em?
Hay là…
Vô số suy nghĩ quanh quẩn trong đầu Hoắc Thủy Nhi, rồi cô chợt nhớ ra Cố Đoàn Thuần kết hôn với cô là vì chặn đào hoa, vậy thì… người phụ nữ ở trước mặt này cũng được xem là một trong những số đó?
“Nghi Đan, sao cô lại ở đây?”
Nghe thấy tiếng khóc trẻ con này, Cố Đoàn Thuần bắt đầu nhíu mày, cộng thêm lớp mắt khói đã bị nước mắt rửa trôi, thì ánh mắt thoáng qua tia chán ghét hay cảm xúc gì đó.
Lâm Nghi Đan bĩu môi, chưa kịp lên tiếng đã bị Cố Đoàn Thuần đẩy ra, rồi anh đi thẳng tới trước mặt Hoắc Thủy Nhi, giọng nói hơi khó chịu: “Em bị thương rồi?”
“Hả?”
Giờ Hoắc Thủy Nhi mới nhận ra, khuỷu tay mình bị xước một tý, có lẽ là do bất cẩn va vào đâu đó.
Chuyện hồi trưa vẫn đang sờ sờ ngay trước mắt, cô không biết phải đối mặt với Cố Đoàn Thuần thế nào, nên dứt khoát im lặng.
Hoắc Thủy Nhi không phải người nhỏ nhen, nhưng… cô cũng là người, cũng có tôn nghiêm của mình, cô và Cố Đoàn Thuần là bình đẳng, chẳng lẽ là vì anh là tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, nên anh có thể hô to gọi nhỏ với cô à?
Cô không đồng ý.
“Anh Đoàn Thuần!”
Lâm Nghi Đan vẫn muốn nói gì đó, nhưng bị trợ lý Chu bịt miệng lại, Cố Đoàn Thuần thấy Hoắc Thủy Nhi đang ngồi trên ghế, đặt hai tay lên đầu gối, khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì trong lòng nhất thời buồn bực.
Tại sao cô nhóc này lại… dễ dàng quấy nhiễu mạch suy nghĩ của anh?
“Hoắc Thủy Nhi, cánh tay em bị thương rồi?”
Cố Đoàn Thuần lại cố chấp lặp lại lần nữa, anh hiếm khi ăn nói khép nép trước mặt người khác, ngay cả lần này, giọng điệu cũng chỉ hòa hõan hơn một chút.
Giờ Hoắc Thủy Nhi mới cúi đầu nhìn cánh tay mình, trên cánh tay trắng nõn hiện lên mấy đường máu, cô mở miệng đáp: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.” Dù sao cũng người hèn mọn này cũng chẳng đáng được quan tâm.
Cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo đang nhìn về phía mình, mũi Hoắc Thủy Nhi nhất thời chua xót, cô cố gắng ngửa đầu không để nước mắt rơi, nhưng vành mắt vẫn đỏ hoe, cô nở nụ cười tươi tắn nói: “Cảm ơn anh, nếu đã không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
Vế sau cùng là nói với cảnh sát.
Chú cảnh sát vội xua tay, nếu cô không buôn bán người, tất nhiên là có thể đi được rồi.