“Xem lá gan của con kìa!” Ân Khiết bất đắc dĩ lắc đầu, sao bà lại sinh ra đứa con gái vô dụng như vậy?
Nếu con gái có được một nửa bản lĩnh trên người bà, thì đâu đến nỗi giờ vẫn chưa nắm được Cố Đoàn Thuần.
“Lát nữa con lên lầu xin lỗi Hoắc Thủy Nhi đi.”
“Hả? Mẹ bảo con đi xin lỗi cô ta?”
Trong suy nghĩ của Cố Hàn Tình, cô là cô chủ nhà họ Cố, được mọi người tâng bốc yêu thương, còn Hoắc Thủy Nhi là cái thá gì?
Cô ta chỉ là con nhãi nhà quê, nhất thời bay lên cành cây làm phượng hoàng thôi.
Thấy bộ dạng không dám chịu trách nhiệm của con gái, Ân Khiết không khỏi tức giận.
“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phải biết phân tích tình hình, lúc nào nên cúi đầu phải cúi đầu, con cứ đi xin lỗi người ta, sau đó dù ai hỏi gì con, thì con cứ một mực phủ nhận, mình không cố ý, có mẹ ở đây rồi, không ai có thể làm gì con.”
“Thật không ạ…” Cố Hàn Tình thấp thỏm nhìn mẹ mình.
Ân Khiết gật đầu, đứng dậy phủi quần áo: “Con mau đi đi, nhân lúc ông nội con vẫn chưa quay về, nếu đợi tới khi ông nội con quay về, biết được chuyện này, thì mẹ cũng không cứu được con đâu.”
Dứt lời, Ân Khiết nắm cổ tay con gái, định đi lên lầu.
“Đứng lại!”
Sau lưng bỗng vang lên tiếng quát chói tai, hai mẹ con nhất thời ngừng bước, liếc nhìn nhau, rồi xoay người lại.
Ân Khiết tươi cười chào đón: “Ba, hôm nay ba về sớm thế!”
Cố Hàn Tình cũng thấp thỏm gọi: “Ông nội…”
Ông cụ vốn đang làm khách nhà người bạn, thì nhận được điện thoại của Cố Đoàn Thuần, nói với ông rằng Hoắc Thủy Nhi bị Cố Hàn Tình nhốt trong kho lạnh, nên nhất thời nổi giận, quay về ngay.
Hơn nữa ông vừa bước vào nhà đã nghe thấy cuộc đối thoại của mẹ con Ân Khiết.
Thật sự lửa giận ngút trời.
“Cố Hàn Tình, cháu thật to gan!” Ông cụ giận dữ nói: “Trước giờ người nhà họ Cố chúng ta luôn làm việc ngay thẳng, mặc dù cháu không phải là cháu gái ruột của ông, nhưng ông luôn dốc lòng dạy dỗ cháu làm người, không ngờ cháu lại xuống tay tàn nhẫn với Thủy Nhi như vậy.”
Ông cụ mở miệng là người nhà họ Cố, Hoắc Thủy Nhi, rõ ràng đang nói, Cố Hàn Tình cô không phải là người trong gia đình này, càng không bằng địa vị của Hoắc Thủy Nhi trong lòng ông cụ.
Cố Hàn Tình nhất thời đỏ mắt, mím chặt môi.
“Sao thế, cháu không phục?” Ông cụ tức đến mức gõ mạnh gậy xuống sàn.
Cả người Cố Hàn Tình cứng đờ, quả thật trong lòng đang oán hận, nhưng cũng sợ ông nội.
“Ông nội, cháu… cháu không cố ý, cháu… cháu chỉ đùa giỡn với Thủy Nhi thôi.”
“Đùa giỡn? Cháu cảm thấy rất vui khi lấy tính mạng chị dâu cháu ra đùa giỡn à?” Trước giờ ông nội luôn dạy dỗ nghiêm khắc, lúc này ông thật sự nổi giận rồi, ông nhìn quản gia chú Trương rồi ra lệnh: “Ông mau nhốt Hàn Tình vào kho lạnh cho tôi, để nó nếm thử mùi vị đùa giỡn này.”
Không ai dám làm trái mệnh lệnh của ông cụ, Cố Hàn Tình nhất thời bị dọa đến phát ngốc, sợ hãi nắm tay Ân Khiết: “Mẹ, mẹ hãy cứu con, nếu con vào đó sẽ bị đông cứng mất.”
Ân Khiết xót con nên lúc này cũng luống cuống đứng lên, vội vàng nói nói với ông cụ đang tức giận.
“Ba, Hàn Tình vẫn còn nhỏ, hay là tha cho con bé lần này đi. Chẳng phải Thủy Nhi vẫn yên ổn đấy sao?
Đều là người một nhà, tội gì phải gay gắt như vậy.”