Thấy Hà Thuyết đi về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng đáng sợ, Hoắc Thuỷ Nhi lùi về sau một bước: “Các người muốn thế nào?”
“Chúng tôi muốn thế nào, cô không biết sao?” Hà Thuyết mỉa mai, trên mặt vẫn lại vẻ âm u đáng sợ, anh ta chầm chậm đến gần Hoắc Thuỷ Nhi. Mặc dù anh ta không hiểu về quần áo phụ nữ lắm, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn ra được bộ đồ trên người Hoắc Thuỷ Nhi rất đắt tiền.
Tại sao anh ta phải nghỉ việc, còn Hoắc Thuỷ Nhi có thể dựa vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rồi bay lên cây làm phượng hoàng chứ?
Cô chỉ là một con nhóc bị anh ta vứt bỏ mà thôi, còn chưa học đại học sao có thể lấy được tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc?
Càng nghĩ như thế, Hà Thuyết càng thù địc với Hoắc Thuỷ Nhi hơn, anh ta đẩy mạnh Hoắc Thuỷ Nhi, vì mất cảnh giác mà cô lảo đảo vài bước, suýt thì ngã xuống đất.
“Hoắc Thuỷ Nhi, không phải cô đã thành cô Cố sao? Tôi muốn biết một người đã bị người khác chơi, liệu Cố Đoàn Thuần có còn cần cô nữa không?” Hà Thuyết lộ ra vẻ dữ tợn, sau đó vẫy tay với người phía sau. Tên tóc vàng lập tức đi tới, nhìn thân thể nhỏ nhắn của Hoắc Thuỷ Nhi với vẻ mặt tham lam: “Anh Hà Thuyết, lát nữa có thể cho em hưởng thụ một chút không? Trông con bé này ngon phết.”
“Hưởng thụ cái rắm, nó là của tao.” Hà Thuyết cốc đầu tên tóc vàng, tên kia lập tức kêu gào: “Anh Hà Thuyết, anh ăn thịt còn không cho em húp chút canh ạ?”
“Mày im mồm cho tao, đến lúc đó mày sẽ có lời!” Hà Thuyết quát.
Tóc vàng lập tức vui vẻ gật đầu.
Hoắc Thuỷ Nhi nhìn hành động qua lại của họ chỉ cảm thấy rất kinh tởm… “Thuỷ Nhi, đây là do cô ép tôi.” Hà Thuyết nở nụ cười khát máu: “Hiện đang có người trả số tiền rát lớn để chúng tôi huỷ hoại cô, cô cứ coi như cho tôi tiền phí chia tay cuối cùng đi.”
Hà Thuyết nhào về phía Hoắc Thuỷ Nhi với vẻ mặt đê hèn.
Lúc này, máu trong người Hoắc Thuỷ Nhi đều chảy ngược. Lúc đầu cô bị mù đúng không? Tại sao lại thích loại người như Hà Thuyết chứ?
Nhưng Hoắc Thuỷ Nhi không kịp hối hận, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này tràn đầy vẻ sợ hãi và tức giận, cô khẽ cắn răng, dường như có thể nếm được mùi máu tanh ngọt trên đầu lưỡi, dây thừng siết chặt cánh tay, cô không biết sức ở đâu, dùng hai tay đang bị trói vung về phía Hà Thuyết.
“Hà Thuyết, anh đừng hòng động vào tôi!”
“Con điếm thối này, tao coi trọng mày đã là phúc của mày rồi, mày nghĩ bây giờ còn có ai đến cứu mày sao?”
“…”
Tối nay Cố Đoàn Thuần có việc gấp, đã bị ông cụ Trình gọi đi. Hiện tại tin ông cụ Trình về nước vẫn chưa có ai biết, chỉ có người nhà họ Cố biết, chiều nay Cố Đoàn Thuần đột nhiên nhận được tin của học trò ông cụ Trình, nói là ông cụ mời anh tới một chuyến.
Cố Đoàn Thuần không dám chậm trễ, lập tức đi ngay, trên đường đi mới nhớ ra rồi dặn trợ lý Chu cho người đón Hoắc Thuỷ Nhi về.
Nhà ở Bích Quế Viên là một trong những biệt thự tốt nhất thành phố S, nhà ông cụ Trình ở đây có độ riêng tư rất cao. Ngày trước, ông cụ Trình luôn ở nước ngoài tham gia các cuộc gặp gỡ trao đổi về đá ngọc, hoặc hướng dẫn một số triển lãm bảo tàng ở nước ngoài, cũng được mời ra nước ngoài để quảng bá văn hoá nước mình, vậy nên mấy năm gần đây ông rất ít khi về nước.
Vì thế Cố Đoàn Thuần mới không đồng ý yêu cầu của Hoắc Thuỷ Nhi.
Điều quan trọng hơn thật ra là… tình hình hiện tại của nhà họ Trình hơi phức tạp.