“…”
Cố Đoàn Thuần nhìn dáng vẻ không hề bị lay động của Hoắc Thủy Nhi, trong lòng càng thêm khen ngợi cô. Nhưng ở trước người ngoài, anh vẫn bước tới, lặng lẽ ôm lấy vai Hoắc Thủy Nhi, coi như cho cô chút mặt mũi với người ngoài.
Bầu không khí dường như im lặng trong chốc lát.
Mọi người vẫn đang liên tục đặt câu hỏi. Hoắc Thủy Nhi chưa nói gì, cô kín đáo véo đùi mình, đau đến mức nước mắt lập tức tuôn rơi.
VietWriter.vn
Hoắc Thủy Nhi đau buồn đối mặt với ống kính: “Tôi không biết tại sao Tào Nguyệt Hằng lại nói về tôi như vậy. Cô ấy thích Hà Thuyết, tôi đã nhường cho cô ấy rồi, bây giờ cô ấy như vậy, lẽ nào là muốn tôi cũng nhường Đoàn Thuần cho cô ấy sao?”
Hoắc Thủy Nhi vừa nói như vậy, các phóng viên há mồm hít vào một hơi khí lạnh.
Cô vốn đã xinh đẹp, bây giờ lại khóc lóc đáng thương như vậy, nhìn như đoá hoa bị mưa gió vùi dập, lảo đảo muốn ngã. Hoắc Thủy Nhi còn cố ý ra vẻ lo lắng bất an kéo tay áo Cố Đoàn Thuần, nhìn cô như sợ hãi vì bị bắt nạt vậy.
Thấy phóng viên sững sờ, cô nói tiếp: “Ai không có quá khứ? Các người dám nói rằng mình sinh ra đã tiền đồ rộng mở không? Tôi đã đi qua bóng tối, trải qua những bẩn thỉu của tính người, nhưng cuối cùng gặp được Đoàn Thuần… Là anh ấy đã kéo tôi ra khỏi nỗi đau sau khi thất tình, không cô gái nào có thể cưỡng lại được một người đàn ông như vậy đúng không? Tại sao chúng tôi yêu nhau, mọi người còn phải hỏi đến cùng không buông tha vậy sao?”
“Lẽ nào là Tào Nguyệt Hằng cướp bạn trai cô?”
Câu hỏi này của phóng viên khiến Hoắc Thủy Nhi nở nụ cười khổ, cô bỗng quay về phía máy quay, nghiêm túc nói: “Nguyệt Hằng, chúng ta đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa được không? Cô thích Hà Thuyết, tôi đã nhường anh ta cho cô rồi, chúng tôi vẫn là bạn thân có được không?”
Tách tách.
Ánh đèn flash lập tức nháy lên liên tục.
Trong một căn phòng hai phòng ngủ ở thành phố S, Tào Nguyệt Hằng đang xem buổi phỏng vấn trực tiếp của Hoắc Thủy Nhi, cô ta chỉ muốn cắn nát răng!
Con điếm này trở nên miệng lưỡi sắc bén như vậy từ bao giờ thế?
“Phịch!”
Cửa phòng đột nhiên bị đá tung ra, Tào Nguyệt Hằng không vui ngẩng đầu lên thì thấy Hà Thuyết đang cầm bình rượu lảo đảo xuất hiện ở cửa, áo sơ mi trên người anh ta bẩn thỉu, tóc tai bù xù.
Thấy anh ta như vậy, Tào Nguyệt Hằng càng tức hơn: “Sao anh lại về rồi? Không phải hôm nay anh tăng ca à?”
“Ha ha, tăng ca?”
Hà Thuyết bước vào, phẫn nộ ném chai rượu lên bàn, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tào Nguyệt Hằng khiến cô ả sửng sốt, khó khăn hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi làm gì? Tôi mới là người muốn hỏi cô câu này đấy! Tào Nguyệt Hằng, tôi đối xử với cô không tốt sao? Cô muốn kết hôn, tôi lập tức đưa cô đi đăng ký kết hôn, mẹ cô muốn có nhà để làm sính lễ, tôi có thiếu cô không? Căn nhà này tôi phải lấy sạch tiền tiết kiệm của ba mẹ tôi mới trả được tiền đặt cọc. Bình thường cô thích trang sức gì tôi đều mua cho cô, tại sao cô lại hại tôi thành ra thế này?”
Hà Thuyết tức giận ném bình rượu xuống đất vỡ choang, Tào Nguyệt Hằng sợ hãi ôm đầu, thảng thốt nhìn anh ta: “Anh, anh muốn làm phản à?”
“Tôi không thể sống cuộc sống như này nữa, nếu không vì cô, tôi sẽ không bị đuổi việc!” Mắt Hà Thuyết như muốn rơi ra.