Đứa con do mình rứt ruột đẻ ra lỡ như bị đông lạnh cho tới chết thì phải làm sao?
“Chúc Khanh, con bé biết sai rồi, từ nhỏ sức khoẻ con bé đã yếu rồi, lỡ bị lạnh cóng rồi ngạt thở thì ảnh nói em phải làm sao bây giờ? Dạy dỗ thì cũng đã dạy rồi, hay là anh đi xin ba thả con bé ra đi?”
Ngay khi Cố Chúc Khanh quay về, Ân Khiết liền vây quanh ông ta để kể lể chuyện lúc chiều, có điều bà ta cũng chỉ nói bâng quơ, Cố Chúc Khanh nghe xong, cau mày.
Ông ta cũng thừa biết Ân Khiết cùng Cố Hàn Tình hay làm những chuyện tam thất tam bát nhưng chỉ cần bọn họ đừng làm chuyện gì quá đáng thì ông ta cũng mở một con mắt nhắm một con mắt nhưng lần này Cố Hàn Tình rõ ràng là đã đi quá giới hạn rồi.
Hơn nữa Hàn Tình không phải con ruột của ông ta, nếu thật sự đối xử không tốt với Hàn Tình rồi bị truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ bị người ta chỉ trỏ là ông ta hà khắc với con riêng của vợ.
“Nếu ba đã quyết định phạt con bé như vậy tức là ba có ý của ba, em đừng lo lắng.” Cố Chúc Khanh nói.
“Đừng lo lắng? Anh bảo em làm sao mà không lo lắng bây giờ? Hu hu hu… Chúc Khanh, lúc trước anh và em cưới nhau, anh đã thề với trời rằng sẽ xem Hàn Tình như con gái ruột của mình, giờ con bé chẳng qua là phạm chút lỗi nhỏ vậy mà nhà họ Cố các anh đã đối xử với con bé như vậy, đâu là muốn đuổi hai mẹ con em ra khỏi nhà đúng không… Hu hu hu… Anh là đồ không có lương tâm!”
Ân Khiết khóc sướt mướt, nói Cố Chúc Khanh giống như Trần Thế Mỹ khiến sắc mặt của Cố Chúc Khanh lúc này liền trở nên khó coi.
Năm xưa ông ta chọn Ân Khiết, là vì thật sự bị bà ta hấp dẫn, bây giờ bà ta khóc nức nở trước mặt như vậy, ông ta chỉ thấy đau đầu, và hoài nghi tại sao năm xưa mình lại thích người phụ nữ quá quắt này chứ.
“Được rồi, em đừng khóc nữa, anh sẽ đi nói chuyện với ba.”
Thấy Cố Chúc Khanh đồng ý, Ân Khiết lúc này mới giả vờ giả vịt lau nước mắt, khoé miệng tươi cười.
Bên ngoài, trời vẫn còn chưa tối hẳn, Cố Chúc Khanh đang định đi năn nỉ ông cụ thì phát hiện chú Trương đã đưa Cố Hàn Tình đang lạnh ngắt như cục nước đá ra khỏi kho đông.
“Ba, mẹ, con lạnh quá…”
Bàn tay đang run lẩy bẩy của Cố Hàn Tình được Ân Khiết ôm vào trong ngực, thấy con bộ dạng con gái như vậy, Ân Khiết đau lòng vô cùng.
Nước mắt rơi như mưa: “Ông xã! Anh xem Hàn Tình đã thành bộ dạng gì đây này? Sau này con bé còn phải cưới chồng sinh con đẻ cái, lỡ như bị lạnh tổn hại đến sức khoẻ… Thì anh bảo con bé phải làm sao hả?”
Nghe Ân Khiết nói, Cố Chúc Khanh nhướng cao đôi mày sắc như dao cạo.
Ông ta xua tay: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau đưa con bé đi quần áo sạch đi? Gọi bác sĩ gia đình đến đây!”
Hoắc Thủy Nhi nghe tiếng ồn ào bên ngoài liền biết Cố Hàn Tình đã được thả ra nên cô thở phào nhẹ nhõm.
Mà tối nay, cô và Cố Đoàn Thuần vẫn quyết định ở lại nhà ông nội. Mặc dù ông nội nói rằng họ có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng nếu họ thực sự rời đi sẽ khiến ông nội cảm thấy cái nhà này chẳng có chút hơi ấm tình thân nào nên con cháu không muốn ở lại.
Vì thế Hoắc Thủy Nhi chủ động khuyên Cố Đoàn Thuần ở lại.
Cố Đoàn Thuần tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng tắm, Hoắc Thủy Nhi liền nói với anh: “Vừa rồi, em nghe thấy Cố Hàn Tình đã được thả ra, em còn sợ ông nội sẽ nhốt cô ta cả đêm.”
Cố Đoàn Thuần cười, trong lòng thầm nhủ ông ngoại có nghiêm khắc đi nữa thì cũng sẽ trừng phạt con cháu có chừng có mực, sao có thể ép Cố Hàn Tình đến mức có thể lấy mạng cô ta chứ.
Nhưng thấy cô vợ nhỏ của mình lúc thì ghét cay ghét đắng Cố Hàn Tình lúc thì lo lắng đứng ngồi không yên thì cũng cảm thấy thú vị, nên nói: “Sao rồi, em còn áy náy à?”