“Vâng.”
Hoắc Thủy Nhi thờ ơ nhìn thoáng qua hai người, thực tế chỉ mình Cố Thích Phi là gầm gừ trừng mắt với Cố Đoàn Thuần như con dã thú bi nhốt, còn Cố Đoàn Thuần vẫn ra vẻ không có gì ngồi trên ghế sô pha.
Dường như anh… vĩnh viễn trong trạng thái dù núi thái sơn có sụp thì mặt cũng không đổi sắc.
Một lần mất khống chế duy nhất đại khái là cái váy kia thôi…
Hoắc Thủy Nhi vứt suy nghĩ khỏi đầu, đỡ ông cụ lên lầu.
VietWriter.vn
Thật ra cô rất hưởng thụ tình thân, lúc này ở bên ông cụ lại có được niềm vui trước nay chưa từng có, cho đến khi… Ông cụ viết xong một bức, Hoắc Thủy Nhi chuẩn bị đóng cửa phòng sách, chỉ nghe thấy Cố Hàn Tình ở dưới lầu kêu to lên: “Không xong, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”
“Sao vậy?”
Gì mà hô to gọi nhỏ thế…
Hoắc Thủy Nhi ghét nhất loại thiên kim đại tiểu thư thế này, không có chuyện gì to tát cứ oang oang cả lên. Cô chỉ vào phòng sách, bĩu môi nói: “Ông nội đang nghỉ ngơi, nếu như cô đánh thức ông nội…”
“Chị mau đi với tôi.”
Hoắc Thủy Nhi còn chưa nói xong, Cố Hàn Tình đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, trong lòng bàn tay cô ta đều là mồ hôi.
Hoắc Thủy Nhi cứng đờ một chút.
Trước kia cô rất ít khi tiếp xúc thân mật như vậy với người ta…
“Còn đứng ngây đó làm gì?” Trên trán Cố Hàn Tình rịn ra lớp mồ hôi mỏng, biểu cảm lo lắng của cô ta không giống như đang giả vờ: “Anh Đoàn Thuần và anh Phi sắp đánh nhau rồi, cô còn không mau qua xem một chút!”
Vừa rồi Hoắc Thủy Nhi và ông nội lên lầu, hai người liền giương cung bạt kiếm. Cố Đoàn Thuần vốn không muốn phản ứng lại Cố Thích Phi, nhưng Cố Thích Phi cứ khiêu khích một hồi, thế là biến thành tình cảnh này…
Biệt thự nhà họ Cố nằm ở Thành Tây, dọc theo hướng phía tây là mấy con đường quốc lộ đan xen chằng chịt. Lúc này, bên lề đường có hai chiếc xe thể thao xa hoa khiêm tốn dừng lại.
Hoắc Thủy Nhi nhìn hai chiếc xe thể thao kia, nuốt nước miếng một cái.
Trời ạ.
Cảnh tượng này mới chỉ nhìn thấy trên TV!
Một con xe Ferrari màu hồng chói đã được cải tiến dừng ở ven đường, còn Cố Thích Phi lúc này đang dựa vào cạnh xe, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, trong khói mù lượn lờ, anh ta hít vào nhả ra một hơi: “Cố Đoàn Thuần, anh nên sợ chứ nhỉ?”
“Sợ?” Cố Đoàn Thuần đứng ở một bên khác, cả người tản ra khí thế sắc bén.
Anh giơ tay lên, mở cúc tay áo.
Động tác liền mạch: “Cố Thích Phi, tôi sống đến từng này… còn chưa từng sợ cái gì.” Nói xong, Cố Đoàn Thuần nhếch môi lộ ra một nụ cười gian tà.
Gian xảo lại ngông cuồng. Hoắc Thủy Nhi chưa từng nhìn thấy một Cố Đoàn Thuần như vậy!
Anh còn biết đua xe à?
Chẳng lẽ anh không phải là loại mọt sách chỉ biết học thôi ư. Mặc dù là “con nhà người ta” nhưng những thứ khác thì không biết sao? Không thì sao tuổi đã lớn mà vẫn còn là trai tân?