“Chuyện gì vậy? Hôm qua mấy người không biết tổng giám đốc cãi nhau với vợ à, cô ấy còn khóc lóc chạy ra ngoài nữa.”
“Vậy sau đó tổng giám đốc có đuổi theo cô ấy không? Người phụ nữ này thật hạnh phúc.”
“…”
“Mọi người hãy im lặng.” Trợ lý Chu xoa dịu cảm xúc của mọi người, Hoắc Thủy Nhi đỏ mặt, còn mọi người vừa mừng vừa sầu, Đinh Tuyết Lan chứng kiến tất cả thì mắt gần như sắp bốc hỏa.
Cô tưởng hôm qua đã xử xong Hoắc Thủy Nhi rồi, dựa vào việc tổng giám đốc để tâm mẹ mình như vậy, chắc chắn cô ta sẽ tiêu đời.
VietWriter.vn
Nhưng không ngờ hôm nay Hoắc Thủy Nhi lại xuất hiện trước mặt mọi người.
“Chắc mọi người đều biết chuyện hôm qua rồi, hôm nay tôi gọi mọi người tới đây chủ yếu là muốn nói rõ thái độ của tôi.” Cố Đoàn Thuần đứng đó, nhất thời thu hút phần lớn ánh mắt, đặc biệt khí chất cao quý toát ra từ trên người anh, anh vừa mở miệng, xung quanh đã phát ra tiếng si mê, nhưng anh lại giơ tay chỉ thẳng vào Đinh Tuyết Lan đang đứng bên cạnh: “Vợ tôi vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện phải cần mọi người chăm sóc, nhưng hôm qua thư ký Đinh lại không chăm sóc tốt cho cô ấy, nên phải bị khiển trách, giờ thư ký Đinh không còn là thư ký riêng của tôi nữa.”
Cố Đoàn Thuần vừa dứt lời, không chỉ Hoắc Thủy Nhi, mà ngay cả trợ lý Chu cũng ngạc nhiên.
Đinh Tuyết Lan đã đi theo anh bốn năm, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng hôm nay…
Vì đắc tội với Hoắc Thủy Nhi mà bị sa thải.
Đinh Tuyết Lan ôm đồ đạc đã thu dọn xong đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc, từ lúc mở cuộc họp đến giờ, vẻ mặt cô vẫn không dám tin.
Cô, cô đã đi theo tổng giám đốc bốn năm rồi, là thư ký mà anh sử dụng thuận tiện nhất.
“Tổng giám đốc, tôi thật sự biết sai rồi, tôi có thể ở lại đây được không, anh muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được.”
Dù bình thường Đinh Tuyết Lan là người kiêu ngạo, nhưng trước mắt cô buộc phải cầu xin anh.
Mặc dù trước đây rất nhiều người tới mời cô về làm việc, đều bị cô khinh thường, nhưng giờ một khi bị Cố Đoàn Thuần đuổi ra ngoài, thì cô đâu còn chỗ đứng nữa?
Trợ lý Chu khó xử nhìn Cố Đoàn Thuần không hề bị động đứng ở cửa, anh đang nói gì đó với Hoắc Thủy Nhi, rõ ràng chẳng thèm liếc nhìn Đinh Tuyết Lan.
“Thư ký Đinh, à không… có lẽ không nên cô là thư ký Đinh nữa.” Trợ lý Chu đẩy mắt kính lên nói: “Cô tự thu xếp ổn thỏa đi, tổng giám đốc đã biết chuyện cô làm rồi, nhưng anh ấy đang giữ thể diện cho cô.”
Trợ lý Chu bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh và Đinh Tuyết Lan đã làm việc chung với nhau bốn năm rồi, trước giờ luôn nước sông không phạm nước giếng, nếu không phải cô ta bày trò hãm hại mợ chủ, e rằng con đường sau này sẽ càng rộng mở.
“Trợ lý Chu, tôi thật sự biết sai rồi, anh cầu xin giúp tôi đi…”
Trợ lý Chu lắc đầu, bảo vệ nhanh chóng bước tới dẫn Đinh Tuyết Lan ra ngoài.
Cố Đoàn Thuần chẳng thèm đoái hoài, mà dẫn Hoắc Thủy Nhi quay về văn phòng, nghe thấy tiếng cầu xin ngày càng xa dần của Đinh Tuyết Lan, trong lòng cô hơi phức tạp, cô có thể nhìn ra, cô ta rất nghiêm túc trong công việc.
“Sao thế, em muốn giữ cô ta lại?”
Hoắc Thủy Nhi lắc đầu, ngồi xuống sofa, nhìn Cố Đoàn Thuần, lúc này cô mới biết, mặc dù bọ họ đều là người có hai mắt một mũi một miệng, nhưng vẫn có điểm khác biệt.
Vì Cố Đoàn Thuần có thể dễ dàng nắm giữ việc sống chết của người khác.