Phượng Thanh Ca vừa nhìn thấy, có chút kỳ quái, ánh mắt dừng ở trên người nam tử kia đánh giá, nhưng nhìn không ra có gì đặc biệt.
Quan Tập Lẫm đã mua đủ đồ và đang chuẩn bị quay lại, bên tai lập tức truyền đến một giọng nói.
"Vị công tử này."
Mộ Dung Dật Hiên gọi, đi tới trước mặt hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Ngày đó từ biệt ở trấn Thạch Lâm, không nghĩ tới sẽ gặp lại công tử ở Vân Nguyệt Thành."
Quan Tập Lẫm có chút bối rối nhìn hắn: "Ngươi là?" Hắn hoàn toàn không nhớ rõ người này nữa.
Thấy hắn không nhớ tới mình, ý cười trên khuôn mặt Mộ Dung Dật Hiên giảm nhẹ, rồi ngay sau đó khôi phục như thường, nói: "Ta họ Mộ Dung, tên là Dật Hiên."
"Mộ Dung Dật Hiên?"
Quan Tập Lẫm có chút kinh ngạc, theo đó thích thú và kích động nhìn hắn, ngay cả giọng nói cũng cao lên vài phần.
"Ngươi là Mộ Dung Dật Hiên? Tam vương gia Diệu Nhật Quốc? Là thiên tài tu luyện võ đạo?"
Tên Mộ Dung Dật Hiên tự nhiên là quen thuộc với Quan gia ở Vân Nguyệt thành, hắn tự nhiên đã từng nghe nói qua, nhưng trước kia cũng chưa từng gặp mặt, chỉ biết là, chỉ nghe nói người này không chỉ tuyệt vời, mà còn là thiên tài tu luyện trong cùng thế hệ, thiên chi kiêu tử, không nghĩ tới hôm nay hắn có thể gặp được.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn kích động: "Tam vương gia, ta sớm đã muốn gặp ngươi, không nghĩ tới lúc này ta có thể gặp được ngươi ở trên đường cái, thật đúng là duyên phận a!"
Không chờ Mộ Dung Dật Hiên mở miệng, hắn lại nói: "Ngươi biết không? Ngươi vẫn luôn là mục tiêu của ta, trước kia ta luôn nghĩ sẽ nỗ lực tu luyện để rồi một ngày nào đó có thể đánh bại ngươi."
Khi nghe được vài câu trước, nụ cười của Mộ Dung Dật Hiên gia tăng, đang muốn mở miệng hỏi lệnh muội có tới hay không? Nhưng sau khi nghe được vài câu phía sau, nụ cười trên mặt lại giảm xuống, thầm nghĩ: Người này nói chuyện thật đúng là không khách khí.
Bất quá, hắn cũng không thèm để ý, cười nói: "Còn chưa thỉnh giáo đại danh công tử?"
"Ta gọi là Quan Tập Lẫm." Quan Tập Lẫm sảng khoái báo tên của mình.
"Nguyên lai là Quan công tử, không biết lệnh muội có đi cùng công tử hay không?" Khi Mộ Dung Dật Hiên đi tới đã chú ý, trong tay Quan Tập Lẫm đang cầm bao nhiêu đồ ăn vặt, chẳng lẽ là mua cho muội muội hắn? Nàng thích ăn những thứ này sao?
"Hả?"
Nghe thấy hắn ta nhắc tới muội muội bảo bối của hắn, tươi cười trên mặt Quan Tập Lẫm chợt tắt, mang theo cảnh giới nhìn hắn ta chằm chằm: "Ngươi hỏi tiểu muội ta làm gì? Ngươi lại không quen biết nàng."
"Là như thế này, lần trước ở trấn Thạch Lâm, trong lúc vô tình ta đã mạo phạm lệnh muội, vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để xin lỗi nàng, nhưng vẫn luôn không gặp được nhau." Gặp nhau, lần đó ở Đào Hoa Ổ đã được gặp thoáng qua, nàng giống như yêu tinh hoa, khiến lòng hắn sau khi trở về vẫn luôn hoảng hốt, trái tim luôn trầm luân vào trong đó.
Thậm chí, trong khoảng thời gian này, hắn đều luôn nghĩ về mối quan hệ tình cảm của hắn với Thanh Ca, muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói lời gì đó với nàng, chỉ là, vẫn luôn không tìm được thời cơ tốt.
Tay cầm bánh rán hành vẫy vẫy: "Không cần, tiểu muội ta rất rộng lượng, nàng sẽ không so đo cử chỉ mạo phạm gì đó cùng ngươi." Không so đo, đó là ngươi còn chưa chọc giận nàng, nếu chọc giận rồi, nàng mới sẽ không quản cái gì là lượng lớn lượng bé.
"A! Nàng còn chờ bánh rán hành của ta! Không nói nữa, ta đi trước."
Nhớ tới việc của tiểu muội hắn, mọi sự đều là việc nhỏ, lập tức không còn có tâm tình để hàn huyên cùng hắn ta, vội vàng hướng về phía xe ngựa chạy tới, sợ nàng chờ lâu.
"Quan công tử......"
Tầm mắt Mộ Dung Dật Hiên nhìn theo hướng Quan Tập Lẫm vừa chạy và khi thấy hắn dừng lại chỗ xe ngựa đang đậu bên đường, trong lòng vừa động.
Nàng đang ở bên trong?