“Ừm, ta biết rồi.” Nàng nhận lấy hai bộ y phục đen.
Tôn nghi trượng bảo nàng tra quy định của học viện trong ngọc bài rồi dặn dò một lúc mới rời đi.
Đem hai bộ y phục đen thu vào không gian nàng bước vào trong động phủ rồi lấy ngọc bài truyền sinh khí thần thức để tra xét, học thuộc những quy định của học viện cũng biết được học sinh mới vào viện ngày tiếp theo phải đến đan viện nhận một túi hạt giống thảo dược và nghe đạo sư giáo huấn và chỉ đạo.
Đối với lần này nàng có chút mong đợi lập tức thu dọn động phủ, cảm thấy động phủ này cũng rất tốt đầy đủ các đồ đạc ngay cả tắm rửa cũng không cần người mang nước chỉ cần trực tiếp nhấn một công tắc trên tường là có nước nóng dùng rồi.
Nàng tắm rửa một lúc, thay y phục đen của đan viện, lúc mặc trên người mới phát hiện trên y phục có một lớp khí linh lực nhàn nhạt có tác dụng phòng hộ.
Điểm duy nhất cảm thấy không tốt chính là học viện chỉ cung cấp đồ ăn cho các đạo sư, các học viên phải tự mình lo liệu điều này thật sự không tốt chút nào.
Cũng may là dưới chân núi đan viện có quầy bán đồ vặt, có thể mua được một số thứ.
Vì vậy nàng ra ngoài mua một ít thứ cần dùng mang về, cứ mãi bận rộn tới tối nên không có thời gian ra ngoài nghe ngóng xem rốt cuộc ca ca nàng đã tới chưa?
“Vốn nghĩ rằng vào học viện thì ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng sẽ gặp ai biết được vào trong này rồi lại bị cách biệt bởi mấy ngọn núi lớn, chính là muốn biết tin tức gì muốn tìm ai cũng rất khó!”
Nàng nằm trong phòng thở một hơi sờ vào có chút đói bụng, nghĩ xem trong không gian còn có thứ gì để ăn không rồi lấy ra ăn no bụng, sớm nghỉ ngơi chỉ đợi buổi tập trung tân sinh ngày mai.
Lúc Phượng Cửu đang ngủ trong động phủ, phó viện trưởng chờ cả một ngày trời trong sân khảo hạch linh viện, lúc này trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào danh sách những học sinh trúng tuyển linh viện của đạo sư giao cho ông.
“Sao lại không có? Không lẽ các ngươi loại hắn rồi? Nhưng thế cũng không phải! Trong tay hắn có tinh lệnh không cần khảo hạch cũng có thể vào học viện Tinh Vân, chẳng lẽ là không đến?” Nói xong lời cuối hắn không khỏi nhíu mày lẩm bẩm một mình.
Đạo sư kia lau mồ hôi lạnh nói: “Viện phó, có lẽ nào học sinh kia lại tới huyền viện? Viện phó có cần đến huyền viện hỏi một chút không?”
Nghe thấy lời này viện phó kia gật đầu: “Có lý, có lẽ hắn chạy đến huyền viện rồi cũng nên, vậy được, lão phu sẽ đi xem xem.” Hắn hất ống tay áo quay người đi đến huyền viện, phút chốc biến thành một vệt sáng, hướng phía huyền viện mà bay qua.
Đạo sư kia thấy hắn đi rồi không khỏi thở nhẹ một hơi thầm nghĩ học sinh tên Phượng Cửu kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Viện phó lại nói trong tay hắn có tinh lệnh?
Còn trong huyền viện, vì người báo danh khảo hạch rất đông nên lúc này trời đã dần tối mà vẫn còn bảy tám học sinh còn chưa khảo hạch mà lúc này vị đạo sư phụ trách khảo hạch phía trước sau khi đuổi mấy người kia quay về, chỉnh lý lại tư liệu trên bàn, lên tiếng: “Báo danh khảo hạch hôm nay đến đây chấm dứt, những người chưa khảo hạch ba năm sau lại đến!”
“Cái gì? Sao có thể như thế được? Chúng tôi đã xếp hàng từ sáng sớm đến giờ rồi.”
“Đã qua thời gian khảo hạch rồi.” Đạo sư kia mặt không đổi sắc nói rồi thu hồi tư liệu muốn rời đi nhưng vừa bước chân đi liền bị một học sinh rắn chắc khỏe mạnh cản lại.