Phượng Cửu phất ống tay áo, một chiếc phi thuyền xuất hiện, khi mọi người đang phát ra tiếng thán phục, nhóm người bọn họ đã lần lượt lên thuyền, Lão Bạch và Thôn Vân thú đã thuần phục nhảy lên, tìm một vị trí nằm xuống.
“Nhìn xem! Chiếc phi thuyền kia tráng lệ quá, mấy người đó thực sự đến từ quý tộc, cũng chỉ có người quý tộc mới có năng lực mua được phi thuyền xa hoa tráng lệ như kia!”
“Khí chất của vị công tử hồng y kia xuất chúng như vậy, xem ra không phải người của một gia tộc bình thường.”
“Cũng phải, mấy người nhìn xem đoàn người bọn họ đi, mỗi một người đều không phải người dễ chọc, đặc biệt là nam nhân mặt đầy râu kia, một thân khí lạnh đến đáng sợ.”
Nhìn nhóm người ngồi lên chiếc phi thuyền xa hoa rời đi, một vài nữ tử lòng tràm đầy buồn bã, người kia quá xuất sắc, là người không cùng thế giới với bọn họ…
Nửa ngày sau, bọn họ đã đến thành trấn của vị dược tễ công kia, đến cửa thành liền xuống phi thuyền, cưỡi ngựa đi về phía trước.
Có lẽ là bị nữ tử ở biên thành dọa sợ, Phượng Cửu cũng không dám làm bộ tiêu sái ngồi trên lưng Lão Bạch, chỉ đưa Lão Bạch cho Lãnh Hoa dắt đi, còn Thôn Vân thú ngoan ngoãn đi bên cạnh, cả người tròn vo trắng như tuyết thu hút ánh mắt của một vài nữ tử và trẻ em nhìn theo.
Phượng Cửu thấy trời đã chạng vạng tối, sắc trời dần tối, nói: “Sắc trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi đã, sớm mai lại đi tiếp!”
“Ừm.” Lăng Mặc Hàn đáp lại, ý bảo không có ý kiến.
Hai chủ tử không có ý kiến, bọn họ phía sau hiển nhiên cũng không phản đối, vì vậy bọn họ tìm một nhà trọ cách dược tễ công không quá xa.
Sau khi phân chia phòng xong, Lăng Mặc Hàn muốn tìm nàng cùng ra ngoài đi dạo, ai biết gõ cửa cả nửa ngày cũng không thấy phản ứng, Khôi Lang tiến lên nói: “Chủ tử, thuộc hạ thấy Quỷ…” Hắn liếc nhìn xung quanh, giọng nói dừng lại, nuốt lại hai chữ Quỷ Y trở về, nói: “Thấy Cửu công tử dẫn hai người bọn họ đi dạo phố rồi.”
Còn chưa dứt lời, vừa nói, sắc mặt Lăng Mặc Hàn liền đen kịt, lạnh lẽo quét mắt nhìn hắn, tiếp đó xoay người quay về phòng.
Khôi Lang sờ sờ mũi, nhìn về phía Ảnh Nhất đang canh giữ ngoài cửa phóng, không tiếng động hỏi: Ta lại nói sai gì sao?
Ảnh Nhất liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp dời ánh mắt sang chỗ khác.
Còn bên kia, tâm tình Phượng Cửu vô cùng tốt dẫn theo Lãnh Sương và Lãnh Hoa đi dạo trên phố, lại nói với Lãnh Hoa: “Thế nào? Bên ngoài có chút náo nhiệt phải không?”
Hai mắt Lãnh Hoa lấp lánh, khó giấu được vẻ mặt mừng rỡ: “Ừm, đa tạ chủ tử dẫn ta ra ngoài.” Trước kia thân thể hắn không khỏe, cũng không thể ra ngoài đi lại, sau này theo chủ tử cũng đa phần là ở trong phủ, đây là lần đầu tiên đến nơi này, hiểu biết được sự phồn hoa của đại quốc.
“Sau này có rất nhiều cơ hội.” Nàng khẽ cười, ánh mắt chuyển động trên phố, chầm chậm nhìn không mục đích, thế nhưng trên đường nàng rẽ trái rồi lại rẽ phải, giống như có lối đi.
Hai người phía sau lẳng lặng đi theo, cũng không hỏi nhiều, mãi đến khi đến một cánh cửa chính treo hai chữ vàng chợ đen mới dừng lại, lúc này hai người mới biết thì ra chủ tử nói ra ngoài đi dạo là muốn đến chợ đen.
“Vị công tử này, hôm nay chúng tôi đã đóng cửa rồi, có chuyện gì ngày mai lại đến.” Người gác cổng chặn lại bước chân của Phượng Cửu, lạnh giọng nói.