“Bịch! Bịch!”
Lực kiếm mạnh mẽ vừa xuất ra, một kiếm đánh vỡ ba chữ “chết” được hình thành kia, chỉ thấy chữ “chết” kia vừa vỡ nát, luồng khí lập tức tản đầy trên mặt đất, Phượng Cửu lập tức truyền khí tức linh lực lên trên Thanh Phong kiếm, nháy mắt chém một đường đến chỗ lão giả gầy khô đang ngồi xếp bằng kia.
“Đi!”
Lạnh giọng khẽ quát một tiếng, nàng chạy đến kết giới cách khoảng năm, sáu mét, một tay kéo La Vũ sắc mặt tái nhợt, khí huyết cuồn cuộn chạy đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm kết giới huyết sắc mà mắt thường cũng có thể thấy kia.
Bốn tu sĩ Kim Đan kỳ đang ngồi dưới đất không có cách nào đứng lên đã sớm bị lực chiến đấu của nàng làm cho kinh ngạc trợn tròn mắt, lúc này nhìn thấy nàng không ngừng chạy về phía kết giới, giống như hoàn toàn chắc chắn có thể phá vỡ được kết giới kia thì vô cùng kinh ngạc.
Muốn nhắc nhở nàng một câu, đó là lão quái nhân Kim Đan kỳ bày kết giới, lại có máu tươi bảo vệ, với thực lực của nàng không dễ phá vỡ, vẫn nên mau chóng cứu bọn họ ra, sau đó mọi người cùng hợp lực liều mạng giết chết lão quái nhân đắc ý kia thì hơn.
Nhưng ai biết lại thấy tay cầm Thanh Phong kiếm của nàng nhanh chóng hiện ra một luồng khí tức linh lực nồng đậm mà thuần khiết, trong lúc hiện ra luồng khí tức linh lực đó, hít một tiếng ngọn lửa màu đỏ thẫm cũng đuổi theo Thanh Phong kiếm trong tay nàng, giống như rồng lửa quấn quanh lên thân kiếm.
“Phá cho ta!”
Nàng giơ tay lạnh giọng quát, Thanh Phong kiếm trong tay lập tức phun ra lực kiếm mạnh mẽ cùng với ngọn lửa hừng hực đánh về phía kết giới.
Nhìn thấy một màn này, bốn tu sĩ Kim Đan kỳ kia trợn to hai mắt, không thể tin nổi hít một ngụm khí lạnh, nhìn nàng sau khi đánh một kiếm đến, máu tươi ở trên kết giới nháy mắt bị ngọn lửa thiêu rụi, sau đó kết giới kia phát ra tiếng răng rắc vỡ vụn.
“Răng rắc!”
Âm thanh kia vừa phát ra, kết giới phun ta khí tức mạnh mẽ dưới sự chiếu rọi của ánh lửa kia, với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nứt ra từng khe nhỏ, giống như mặt băng bị va đập vậy, khí tức linh lực ngưng tụ của kết giới lập tức tản đi.
“Thật, thật sự phá được rồi...”
Bốn tu sĩ Kim Đan kỳ trợn tròn mắt, bọn họ đã quên lúc này bản thân đang ở chỗ nào cùng với nguy hiểm của bản thân, ngược lại bị một cảnh không thế tin nổi trước mắt làm cho chấn động, rất lâu sau vẫn không sao hoàn hồn được...
Lão giã gầy khô kia tựa hồ không thể rời khỏi chỗ hắn đang ngồi, nhìn thấy kết giới bị phá, mùi máu tanh cùng lực sinh mệnh mà ông ta thu thập được ở trong kết giới cũng đã tản ra ngoài, nhìn thấy tâm huyết của mình bị một tiểu nha đầu không biết từ đâu xuất hiện hủy hoại, hai mắt ông ta lóe ra tia huyết quang, lửa giận ngút trời, sát ý khiến người ta run sợ!
“A!”
Tiếng gầm đinh tai nhức óc có sự phẫn hận cùng sát khí dày đặc, tiếng gầm kia ẩn chứa uy áp mạnh mẽ hình thành đường nét giống như đường vân nước, từng vòng lay động ra ngoài, mặt đất rung động lung lay kịch liệt, chỉ nghe thấy tiếng gầm vang, giống như núi mùn bị rơi xuống, trong màn đêm tiếng gầm to lớn kia hiện ra cực kỳ rõ ràng.
“Hủy đi tâm huyết của ta! Cắt đứt cơ hội sống của ta! Ta muốn ngươi chết không có chỗ dung thân!”
Lão già gầy gò kia ngồi xếp bằng, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, hai tay lại nhanh chóng kết ra ấn ký quỷ dị, thanh âm u ám mang theo sát khí khát máu truyền ra trong bóng đêm.
“Huyết Hồn trận! Bắt đầu!”
Phượng Cửu dẫn theo La Vũ chạy trốn khỏi kết giới đột nhiên cảm giác được mối nguy cơ to lớn, nàng nhanh chóng quay đầu nhìn, ánh mắt bỗng nhiên co rụt lại, trong tay lập tức truyền đến khí tức linh lực túm La Vũ chạy về phía trước, ra sức đưa hắn đi khoảng hơn trăm mét.
“Chạy mau!”