Mục lục
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Học viện có danh sư chỉ bảo, tốt hơn rất nhiều so với việc nàng tự tu luyện. Nhưng nàng phải nhớ rằng không được bái sư ở bất cứ một học viện nào.”

Nghe thấy lời đó, mặc dù nàng cảm thấy lời nói không được bái sư của hắn có hơi kì lạ nhưng cũng không hỏi nhiều. Muốn để nàng bái sư không phải là chuyện dễ dàng, con mắt của nàng khá cao, người bình thường vốn không thể lọt được vào đôi mắt của nàng.

“Ừ, ta biết.” Nàng đáp lời, nghĩ tới việc vào học viện học tập, lại được làm học sinh thêm một lần nữa, chợt có cảm giác háo hức chờ đợi. 

Nhưng, chỉ ngưng lại một chút rồi sắc mặt nàng lại mang vài phần kì lạ hỏi: “Chàng cảm thấy, ta làm học viên tốt hơn? Hay làm thầy đạo sư hơn?” Làm đạo sư, nhất là về mặt dược tễ, hơn nữa với cấp bậc dược tễ của nàng thì thừa sức làm đạo sư ở học viện Lục Tinh.

Hắn nhìn nàng chằm chằm rồi chầm chậm nói với giọng trầm thấp: “Cây có mọc thành rừng thì gió mới không thể phá. Thế gian này rất nhiều người mạnh, vượt xa những thứ mà hiện tại nàng có thể hiểu được. Nếu ngày sau nàng có bước vào học viện Lục Tinh thì tốt nhất giấu cái thân hào quang của nàng đi. Tốt nhất là đừng để người khác biết mấy cái thân phận đó của nàng.”

Thấy hắn nói trịnh trọng như vậy, giọng nói còn mang theo vài phần giáo dục thì Phượng Cửu vội thu cái nụ cười vui đùa kia lại, sắc mặt cũng trở lên nghiêm túc, gật đầu nói: “Ừm, ta biết chứ, chàng yên tâm đi! Mặc dù phong cách hành sự của ta tùy ý, đôi khi cũng có chút tự luyến nhưng điều đó thì ta hiểu mà.” 

Chuyện gì có thể làm? Chuyện gì không được làm? Trong lòng nàng vẫn luôn chú ý.

Khoảng nửa canh giờ sau thì Phượng lão thái gia tới tìm bọn họ, biết được Mộ Dung Dật Hiên chính là vị cường giả đã giúp Phượng gia nhà ông nên ông vội vàng hành lễ coi như cảm tạ. Nhưng đối với một người đang nghĩ cách làm thế nào để lấy lòng người của Phượng gia như Mộ Dung Dật Hiên mà nói, hắn đương nhiên không dám nhận cái lễ này của Phượng lão thái gia rồi.

Hắn dẫn theo Khôi Lang và Nhất Ảnh đi ra khỏi cửa, nói có việc phải đi xử lí, muộn một chút mới về nên nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Phượng lão thái gia, khiến cho Phượng lão thái gia có muốn hành lễ thì cũng không tìm được người nữa rồi. 

“Gia gia, người không cần làm như vậy, cứ coi hắn như con cháu giống như con là được rồi, người có hành lễ hắn cũng không dám nhận.” Phượng Cửu cười nói rồi dìu lão thái gia vào trong đình.

“Có phải hắn thích cháu không? Ta thấy ánh mắt hắn nhìn cháu không đúng lắm.” Mặc dù lão thái gia tuổi tác đã cao nhưng ánh mắt vẫn còn rất sắc bén, chỉ nhìn một cái là biết được hai người này không bình thường.

Khóe môi của Phượng Cửu khẽ giật một cái, đành nhìn Phượng lão thái gia rồi nói: “ Gia gia, người đừng chú ý đến con, hay là chúng ta nói về Tố Tích cô cô đi!” 

Vừa nghe thấy lời này, Phượng lão thái gia bỗng tỏ ra khó xử, khuôn mặt già của ông bỗng đỏ ửng lên, ngượng ngùng nói: “Điều này, điều này Phượng nha đầu à! Điều này, điều này sao...”

“Gia gia, người không cần ngượng ngùng, tuổi tác của hai người chênh lệch cũng không nhều. Chỉ có điều dung nhan của Tố Tích cô cô được chăm sóc nên vẫn ở thời kì đỉnh cao mà thôi. Con nói người nghe, chuyện của hai người con sớm đã biết rồi, Tố Tích cô cô là một nữ nhân rất hiếm thấy, gia gia à, người không được phụ người ta đó.”

“Phải phải, ta biết.” Ông ấy gật đầu, bị cháu gái nói như vậy, vẫn là rất là ngượng ngùng. 

“Con tính rồi, sau khi trở về Phượng Hoàng hoàng triều con sẽ giúp người bào chế một ít dược tễ thăng cấp. Chỉ cần người bước vào cấp bậc võ tôn, vậy thì có thể trẻ hơn vài chục tuổi rồi. Người cảm thấy sao? Chủ ý này của con không tệ chứ?” Nàng nhìn ông ấy cười nhẹ nhàng, với khả năng tu luyện thiên phú của gia gia nàng, cộng với dược tễ của nàng thì gia nhập võ tôn chắc không khó.

Nghe thấy những lời đó, trong lòng Phượng lão thái gia rất cảm kích, cháu gái ông đã tính toán giúp ông tốt như vậy rồi thì ông còn có thể nói được gì nữa?

Ông đưa tay vỗ vỗ tay của nàng, khóe mắt ửng đỏ: “Phượng nha đầu, cảm ơn cháu.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK