Lão giả kinh ngạc há hốc miệng nhìn thiếu niên áo đỏ đi qua vừa nhìn tấm ngọc bài bị ném ra vừa thì thầm, chỉ cảm thấy trong lòng lộp cộp một tiếng, trước mắt bỗng nhiên đen sì.
Thiếu niên kia thật sự qua rồi ư? Lại còn là học viên nhất đẳng? Toàn bộ học phí đều miễn? Chuyện này, chuyện này là thật ư?
Đột nhiên dường như nghĩ ra điều gì đó ông nhanh chân chạy vào bên trong nơi khảo hạch, vào trong nhìn thấy hai vị đạo sư với bộ dạng tươi cười rạng rỡ, chỉnh đốn lại tâm thế, cung kính hành lễ.
“Hai vị đạo sư, thiếu niên áo đỏ vừa rồi...”
Ông ta chưa dứt lời liền thấy hai người cười bước tới vỗ vai: “Tôn lão à, hôm nay ông làm rất tốt.”
Vừa nghe thấy lời này, lão giả toát mồ hôi lạnh ngượng ngùng cười: “Chuyện kia...”
“Tốt lắm, hôm nay cũng may là ông chiêu sinh ngoài kia nếu đổi lại là người khác vừa thấy Phượng Cửu là người của cửu đẳng quốc nhất định ngay cả cơ hội cũng không cho hắn, ông thật sự không biết, đứa nhóc này rất được! Không chỉ thiên phú xuất sắc mà làm người cũng thuần lương biết điều, là một đứa nhóc thuần túy.”
Lão giả vừa nghe liền giơ ống tay áo lên lau mồ hôi ngượng cười nói: “Lúc nãy tôi nghe được hình như hắn nói là học viên nhất đẳng gì đấy? Chuyện này, là sự thật?”
“Đương nhiên, hạt giống tốt như vậy, đan viện chúng ta đã rất lâu rồi không gặp được, cho dù là nhất đẳng học viên, học phí toàn miễn thì đã sao? Đứa nhóc đó ta càng nhìn càng thích, ông không biết rồi hắn lại có thể thuộc đại điển linh dược ngay cả dược tính dược hiệu và vật tương sinh tương khắc hắn đều biết, không đơn giản, không đơn giản à!”
“Ừm, ông cũng gặp Phượng Cửu rồi, chiếu cố hắn một chút, đợi việc chiêu sinh hôm nay kết thúc ông đích thân dẫn hắn đến đan việc xem xem rồi tìm cho hắn một động phủ lớn.”
“Vâng vâng.” Lão giả lau mồ hôi đáp, lúc này mới lui ra ngoài.
Đi ra bên ngoài cuối cùng mới thở nhẹ ra trong lòng loạn xạ, nếu để hai vị đạo sư biết lúc trước hắn còn châm chọc khiêu khích thiếu niên đó...
Chỉ là nghĩ lại hắn thấy rùng mình, lập tức lấy ngọc giản ra truyền tin gọi người khác đến thay thế, tự mình đi tìm thiếu niên áo đỏ kia.
Mà lúc này Phượng Cửu sau khi qua đợt khảo hạch lập tức ra cửa chính học viện dắt lão Bạch vào học viện lúc ngang qua cây đại thụ chân nàng hơi chững lại nhìn theo hướng đó, nam tử áo trắng kia đã rời đi.
Nàng lắc đầu không hiểu vì sao mình dừng lại nhìn, có lẽ, bởi vì quanh người nam tử kia toát ra khí tức thật sự rất thuần khiết.
Đi tới cửa chính học viện lúc đang muốn bước vào thì bị thủ vệ của học viện ngăn lại.
“Học sinh đến đây báo danh khảo hạch không được dẫn tọa kỵ vào cửa.”
Thấy vậy Phượng Cửu lấy ngọc bài thân phận trong tay giơ lên: “Ta khảo hạch qua rồi, có thể dẫn vào.”
Thủ vệ kia nhìn ngọc bài trong tay nàng không khỏi hơi ngạc nhiên, kì lạ nhìn nàng rồi mới thả đi.
“Phượng Cửu Phượng Cửu, hừm, coi như ta tìm được ngươi rồi.” Lão giả chạy từng bước nhỏ thở hổn hển xông về phía Phượng Cửu.
Nhìn thấy lão giả kia nàng nhíu mày chỉ hỏi: “Có việc gì?” Mắt chó coi thường người khác, đối với loại người này nàng thật đúng là không thích.