"Ân." Hắn cười nói, đi dạo cùng nàng theo một con đường nhỏ trong núi.
Thời gian ban ngày, đủ để cho Phượng Cửu chỉnh đốn lại Đào Hoa Am.
Đầu tiên nàng đã sửa Đào Hoa Am (桃花庵) thành Đào Hoa Ổ (桃花坞). Xung quanh Đào Hoa Ổ lại sử dụng hết sở học bày ra trận pháp, ngăn cách bên ngoài với vùng vây bên trong, cứ như vậy, sẽ không cần phải lo lắng người bên ngoài sẽ vào nhầm Đào Hoa Ổ, làm phiền nàng thanh tĩnh.
Rừng hoa đào vẫn có thể để cho du khách thưởng thức du ngoạn, bất quá, nàng đặt ra một quy tắc, muốn tiến vào rừng đào thì phải trả tiền.
Đào Hoa Ổ cũng không có người khác, trừ bỏ Phượng Cửu và Lãnh Sương ra, cũng chỉ có lão giả quét rác kia. Xung quanh núi hoa đào đều được vây lại, chỉ để lại một lối ra vào, canh giữ ở cửa và lấy tiền chính là mấy hắc vệ được điều tới từ chợ đen.
......Edit & Dịch: Emily Ton......
Ba ngày sau, nhiều du khách lại lần nữa đi vào núi hoa đào, khi biết được muốn tiến vào rừng hoa đào thì phải đóng tiền, không ít người mang vẻ mặt kinh ngạc.
"Vào núi ngắm hoa còn phải trả tiền? Đây là quy định gì?"
"Chính xác, trước kia chúng ta tới đều không cần, một mảnh rừng đào lớn như vậy không phải nên mở ra sao? Tại sao lại muốn lấy tiền đây?"
Có người tức giận bất bình căm tức nhìn vài tên hắc vệ đang thủ ở cửa, cảm thấy bọn họ lấy tiền căn bản là cử chỉ vô lý, căn bản không thể chấp nhận.
Có người lại tỏ vẻ rất hiểu ý, rốt cuộc rừng đào này là tài sản của cá nhân, bọn họ tiến vào địa phương của nhân gia du ngoạn, nếu phải trả tiền cũng là hợp lý. Từ bụng ta suy ra bụng người, nếu như đó là nơi trong nhà bọn họ, cũng sẽ không vô duyên vô cớ để người khác muốn đi vào du ngoạn thì vào du ngoạn, muốn ngắm cảnh thì vào ngắm cảnh.
Hắc vệ cũng không kiên nhẫn giải thích nguyên do như vậy cho người ta, trong đó có một người quét ánh mắt tới người đang ồn ào kia một cái, giọng điệu sâu sắc nói: "Muốn đi vào thì hãy giao tiền, nếu không thể bỏ tiền ra thì hãy ngốc một bên đi!"
Những người đó vừa bị nói như vậy, tự nhiên là sẽ không thừa nhận chính mình không thể tiêu tiền, vì thế, tất cả đều đỏ mặt lên và móc tiền ra, lúc này mới hầm hừ đi vào rừng đào.
Cách đó không xa Phượng Thanh Ca kéo tay Mộ Dung Dật Hiên, nhìn một màn phía trước, có chút nghi hoặc nói: "Đào Hoa Am thay đổi chủ nhân sao? Không phải nói nơi này là địa phương tư nhân không bán hay sao? Ai có bản lĩnh lớn như thế, có thể mua nơi này?"
Mà tầm mắt Mộ Dung Dật Hiên lại tuỳ ý dừng ở trên ba chữ Đào Hoa Ổ, đôi mắt sáng ngời, không khỏi khen: "Chữ đẹp!"
Chữ viết phóng đãng mà tiêu sái, có một loại khí thế sắc bén mà tùy ý, chỉ cần nhìn nét chữ này liền có thể biết người kia nhất định là một thân tiêu sái tùy ý. Nghĩ đến, người viết xuống ba chữ Đào Hoa Ổ này, cũng nhất định là tân chủ nhân của Đào Hoa Ổ.
Hơn nữa, căn cứ theo tin tức, tựa hồ nói tân chủ nhân Đào Hoa Ổ chính là người gần đây chỉ nghe danh mà không thấy mặt, Quỷ Y thần bí.
Nghe thấy một tiếng tán thưởng tự đáy lòng của hắn, Phượng Thanh Ca cũng theo ánh mắt hắn nhìn lại, xác thật thấy ba chữ Đào Hoa Ổ như rồng bay phượng múa, tùy ý mà đường hoàng. Tuy rằng nàng đối thư pháp không am hiểu gì nhưng cũng không thể không thừa nhận, ba chữ kia viết rất tốt.
"Chúng ta đi thôi!"
Mộ Dung Dật Hiên mỉm cười nói với Phượng Thanh Ca bên người. Nguyên bản trong lòng vốn không có cảm giác gì với chuyện ngắm hoa, hiện giờ lại có thêm vài phần hứng thú.
"Ân." Phượng Thanh Ca lên tiếng, đi theo bên người hắn hướng về phía trước đi đến.
.........
Dưới một tiểu trúc hoa đào trong Đào Hoa Ổ, Phượng Cửu đang ngồi ở dưới một gốc cây hoa đào pha trà ngắm hoa, trong khi Lãnh Sương đang đứng bảo hộ cách đó không xa.
Một trận gió nhẹ thổi tới, làm rung chuyển một luồng những cánh hoa màu đỏ và màu trắng từ trên cây như thác rơi xuống......