Lãnh Sương mặc bộ quần áo màu đen sát người như lúc trước, dáng vẻ lả lướt, khuôn mặt lạnh lùng, tuy xinh đẹp nhưng lại khiến người khác không dám đến gần.
Vì tiến vào thành, nên các nàng cưỡi ngựa đi chậm rãi. Dương Dương ngồi phía trước Phượng Cửu càng thêm tò mò nhìn ngắm xung quanh, khuôn mặt đầy hứng thú.
Phượng Cửu hơi nghiêng đầu nói: “Lãnh Sương, bọn ta đến quán mì hoành thánh nhỏ phía trước đợi ngươi. Ngươi đi mua một ít lương khô để trên đường chúng ta có cái ăn, tiện thể mua về cho Dương Dương chút bánh ngọt và một ít đồ ăn vặt...”
“Dạ.” Lãnh Sương lên tiếng, hai chân thúc ngựa đi về phía trước.
Còn Phượng Cửu và Dương Dương thì lại đi đến quán hoành thánh nhỏ cách đấy không xa, gọi hai tô hoành thánh vừa ăn vừa chờ.
“Phượng tỷ tỷ, trong thành đẹp quá, có rất nhiều thứ mà trước đây Dương Dương chưa từng thấy.” Hai mắt của nó ánh lên tia sáng nhìn nàng, cả người đều toát ra tâm tình vui sướng và mãn nguyện.
“Trong nhà tỷ tỷ đẹp hơn nhiều.”
Nàng xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, nói:
“Ăn nhanh đi! Ăn xong chúng ta sẽ lên đường.”
“Dạ.” Dương Dương phấn khởi gật đầu, tự dùng thìa múc hoành thánh lên ăn.
Từ đoạn đường này về sau, Dương Dương luôn tỏ ra lanh lợi, hiểu chuyện khiến Phượng Cửu vô cùng yêu quý. Thấy nó gục mặt xuống ăn hoành thánh, dáng vẻ vô cùng dễ thương khiến Phượng Cửu cũng không khỏi nở một nụ cười dịu dàng.
Mà ở giữa lầu hai của tửu lâu đối diện quán hoành thánh nhỏ, một nam tử mặc áo bào màu xanh thẫm chắp tay đứng bên cửa sổ. Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, thấy nơi quán hoành thánh nhỏ có một thiếu nữ mặc bạch y tuyệt đẹp, hơi nghiêng mặt, lộ ra ý cười dịu dàng.
Chỉ một cái liếc mắt đã khiến hắn không thể dời mắt đi được.
Đẹp quá!
Tuy hắn đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng thiếu nữ mặc bạch y này hoàn toàn không giống với những mỹ nhân hắn từng gặp.
Nàng ngồi ở hàng quán đơn sơ, phong thái lười biếng mà tùy ý, trong sự lười biếng của nàng còn toát ra khí chất thanh nhã khiến người ta không thể không ngoái lại ngắm nhìn.
Có lẽ cảm nhận được hắn đang nhìn nàng, nụ cười trên mặt nàng thu lại, ngước mắt nhìn về phía hắn. Lúc đối diện với ánh mắt của nàng, lòng hắn hơi rung động.
Một đôi mắt thật đẹp!
Đôi mắt trong vắt kia sâu thẳm không thấy đáy, ẩn giấu sự sắc sảo bén nhọn. Lúc mới nhìn thấy nàng, hắn vốn tưởng nàng chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp hiền lành, nhưng cái nhìn này lại cho hắn biết thiếu nữ này tuyệt đối không phải người tầm thường.
Ánh mắt của nàng có khí thế kinh người, đôi mắt trong veo tỏa ra sự lành lùng và hờ hững. Không có né tránh, không có thẹn thùng, ngược lại còn mang theo sự dò xét đối với ánh mắt của hắn.
Thấy vậy, khóe môi hắn hơi cong, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Một người đàn ông trung niên đứng sau lưng nam tử thấy thế, men theo ánh mắt nhìn xuống, ánh mắt cũng lập tức rơi trên người thiếu nữ bạch y nơi quán nhỏ, hơi quan sát rồi lập tức thu lại ánh mắt, cung kính trông chừng phía sau nam tử.
Phượng Cửu thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn hoành thánh. Khí thế cả người nam tử kia bất phàm, đoán chừng cũng chẳng phải người tầm thường. Nàng chỉ qua đường, cũng không hi vọng trên đường sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Bởi vậy, cũng chẳng chú ý đến nam tử kia.
Nhưng đúng lúc này, thấy trên đường có không ít người đều tụ tập vào một chỗ, dường như còn nghe thấy tiếng bàn luận xung quanh truyền đến...