Một người trung niên luôn giữ được thần thái tốt như Mộ Dung Bác, dường như chỉ trong một đêm hắn giống như người bị rút hết sinh lực rồi già nua đi một cách nhanh chóng. Nhưng chỉ qua một đêm mà một người đàn ông trung niên trên 40 tuổi bỗng biến thành một não già trên 50.
Trong một đêm đó, da trên mặt và trên thân của hắn cũng lão hóa theo, chúng khô khốc giống như bị thứ gì đó hút sạch nước vậy. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là, trong một đêm tu vi của hắn từ Võ Tông kỳ rơi xuống cảnh giới của đại võ sư, cái sự thay đổi này vô cùng kì lạ, không ai tìm được nguyên nhân cũng chẳng ai có khả năng chữa trị cho hắn.
Lúc đó, sự kì lạ này cũng khiến Mộ Dung Bác cực kì hoảng sợ.
“Các ngươi không tìm ra nguyên nhân thì ta phế bỏ các ngươi!”
Hắn tức giận quát lớn, lấy chân đạp tên thầy thuốc đang quỳ trước mặt. Tên thầy thuốc kia không dám né tránh, cứ như vậy mà nhận cú đạp của hắn rồi ngồi sụp xuống mặt đất lau mồ hôi lạnh.
Đúng là không tưởng tưởng nổi...
Trong một đêm, tóc của quốc chủ rụng sạch, sức mạnh cũng bị hạ mất một cấp. Hơn nữa có vẻ như vẫn chưa dừng ở đó, hình dáng của hắn ta vẫn sẽ tiếp tục xấu đi. Cho dù là sức sống, tu vi, hay cả tính mạng của hắn đều đang dần mất đi.
Chưa từng gặp phải tình huống này nên nó khiến bọn họ ai nấy đều kinh hồn bạt vía, vô cùng sợ hãi. Nếu như một người chuẩn đoán không ra bệnh thì không nói làm gì, nhưng đây cả đám người đều không chuẩn đoán ra bệnh thì đó chính là căn bệnh vô phương cứu chữa.
Có phải là do quốc chủ quá lo lắng không? Bằng không sao lại có thể thành ra như vậy?
Một lão thầy thuốc đang quỳ ở một bên cố ổn định tâm trạng, miễn cưỡng giữ bình tĩnh nói: “Quốc chủ bớt giận, qua chuẩn đoán của ta, quốc chủ không hề có dấu hiệu bị trúng độc, mạch trên cơ thể cũng bình thường. Còn đột nhiên bị như vậy có lẽ là do quốc chủ quá lo lắng quốc sự, nên có lẽ, có lẽ quốc chủ thả lỏng tinh thần thì thân thể sẽ dần dần hồi phục.”
“Dần dần khôi phục sao?”
Sắc mặt của Mộ Dung Bác u ám, đáy mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, hắn run giọng mắng to: “Các ngươi là một lũ phế vật! Lẽ nào các ngươi không nhìn thấy mỗi giờ mỗi khắc ta đều trở lên già đi sao? Lẽ nào không nhìn thấy mỗi giây một phút trôi qua ta tu vi trên người ta đều dần mất đi sao? Còn nói dần dần hồi phục sao? Các ngươi muốn ta ngồi đợi chết sao?”
Mười mấy thầy thuốc không dám đáp lời, ai nấy đều cúi rạp xuống không dám ngầng đầu lên. Bọn họ chưa từng gặp qua loại bệnh này thì biết chữa trị như thế nào?
“Quốc chủ, hay là chúng ta cho người dán cáo thị để tìm tung tích của Quỷ Y. Với y đạo trời phú của Quỷ Y thì nhất định hắn có thể đoán ra nguyên nhân căn bệnh của quốc chủ.” Một tên thầy thuốc mạnh dạn kiến nghị.
“Cút! Cút hết ra ngoài! Đồ vô dụng!”
Mộ Dung Bác gầm lên, hắn nắm lấy đồ đạc rồi ném về phía bọn họ. Bảo hắn dán cáo thị ư? Đó không phải là nói cho toàn thiên hạ biết quốc chủ hắn sắp chết rồi sao? Không cần đến sự xâm lăng của các nước khác mà những người phía dưới hắn sẽ cùng tạo phản, đến lúc đó chẳng phải hắn chẳng còn gì sao?
“Mọi việc đều có nguyên nhân của nó, không thể vô duyên vô cớ mà trở thành như vậy được. Nhất định phải có nguyên nhân, để hắn nghĩ xem...để hắn nghĩ xem.”
Hắn buộc mình phải tỉnh táo lại, từ hôm qua đến hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn ăn gì? Gặp phải cái gì? Hắn nhớ lại một lượt ở trong đầu. Nhưng do trong lòng quá sợ hãi nên tất cả đều rối tung lên, hoàn toàn không tìm được cách bình tĩnh lại để mà suy nghĩ. Nhưng hắn có thể khẳng định, những chuyện này chắc chắn có liên quan đến người của Phượng phủ!
“Nhất định là bọn chúng... Nhất định là bọn chúng!”