Mục lục
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì hắn biết, hắn không được hoan nghênh, cho dù tới đó cũng không gặp được nàng.

Mấy ngày nay, người thoải mái nhất ngoài Lão Bạch ra thì không có ai khác, những nữ học sinh tới đây thăm Phượng Cửu đều bị nó sàm sỡ. Nhất là miệng lưỡi của nó đã khiến cho đám nữ học sinh kia vô cùng vui vẻ, vì vậy cho dù nó cọ đầu vào ngực các nàng thì các nàng cũng không tính toán với nó.

Dù sao, trong mắt mọi người, nó chỉ là một con ngựa, bị chiếm chút tiện nghi cũng không có gì to tát. 

Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, bản thân cũng điều chế thuốc dưỡng thương nên mọi vết thương trên cơ thể Phượng Cửu cũng dần tốt lên.

Phượng Cửu mặc đồng phục Đan viện đi ra ngoài, nghe thấy Lão Bạch đang ba hoa khen mấy nữ học sinh của linh viện, nhìn thấy một màn này, nàng chỉ khẽ cười, không đi qua đó mà dựa lưng vào cửa viện nhìn xem.

“Trần học tỷ, hôm nay ta thấy ngươi đẹp hơn hôm qua một chút.” 

“Vương học tỷ, hôm nay khí sắc của ngươi còn tốt hơn hôm qua, da thịt mềm mại vô cùng.”

“Lý học tỷ, trên người ngươi thơm quá, đây đúng là hương thơm bẩm sinh đã có, giống như tiên nữ vậy.”

Nghe được lời của Lão Bạch, mấy nữ học sinh che miệng cười nhẹ: “Lão Bạch, sao ngươi lại háo sắc như vậy? Miệng lưỡi của ngươi còn lợi hại hơn cả đám hoa hoa công tử đó.” 

“Đúng vậy, nếu ngươi muốn thì chim đang bay trên trời cũng bị ngươi nói cho rơi xuống đất.”

“Có phải ngươi và chủ nhân ngươi nhắm vào đệ nhất mỹ nhân Diệp Tinh của học viện chúng ta không? Ta thấy Diệp Tinh rất thân với chủ nhân ngươi, trong học viện cũng có không ít người theo đuổi Diệp Tinh, nhưng Diệp Tinh nhìn không thuận mắt, nhưng mà lại nhìn trúng chủ nhân ngươi đó.”

“Đâu có, đây là thiên phú trời sinh của ta.” 

Lão Bạch cười nói: “Hơn nữa, chủ nhân nhà ta thật sự là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở. Diệp Tinh mỹ nhân đúng là có mắt nhìn người.”

Nghe vậy, mấy nữ tử che miệng cười khúc khích.

Thôn Vân nằm bên cạnh liếc mắt xem thường Lão Bạch, quay đầu sang hướng khác. Nó không thích bị đụng chạm nên những người đó đều không dám đến gần, nhưng Lão Bạch lại là tên háo sắc, cứ thấy gái là lao vào, thật sự rất mất mặt. 

Nhưng Thôn Vân vừa quay đầu đã thấy chủ nhân đứng ở cửa viện nhìn ra, vì vậy lập tức chạy về chỗ chủ nhân.

Lão Bạch và mấy nữ học sinh thấy thế cũng quay đầu nhìn lại, thấy Phượng Cửu đứng ở đó, đám nữ học sinh kia lập tức đứng dậy.

“Phượng Cửu, hôm nay thân thể tốt hơn chưa?” 

“Có thể xuống giường đi lại, có lẽ tốt hơn nhiều rồi.”

Phượng Cửu gật đầu, cười nói: “Ngày ngày đều có mỹ nhân tới thăm ta, ta không khỏe cũng khó.”

Sau đó chậm rãi đi tới, ngồi cạnh bàn đá, mỉm cười nhìn đám nữ học sinh: “Chúng ta tâm sự một chút.” 

Mấy người bị Phượng Cửu nhìn như vậy, vội vàng nói: “Không cần, chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, bây giờ phải trở về, lần sau lại tới thăm ngươi.”

“Được, Lão Bạch, tiễn mấy học tỷ xinh đẹp về đi.” Phượng Cửu ra hiệu cho Lão Bạch.

“Tuân lệnh!” 

Lão Bạch khẽ hí một tiếng, sau đó chạy tới chỗ mấy nữ học sinh: “Trần học tỷ, có muốn ta đưa ngươi về không?”

“Không cần đâu, chúng ta tự mình đi là được!” Mấy nữ học sinh đỏ mặt, vội vàng rời đi.

Lão Bạch thấy ngay cả đưa tiễn cũng không cần, lập tức đi về bên cạnh Phượng Cửu, khẽ nói: “Chủ nhân, mị lực của chủ nhân còn không lớn bằng ta, người xem, người vừa đi ra thì đã dọa cho bọn họ bỏ chạy.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK