Từng người một không phải Kim Đan đỉnh phong thì chính là Nguyên Anh, cảm giác như vừa nắm được một bó to, người này, rốt cuộc là xuất hiện từ nơi nào vậy? Thế lực như vậy, cho dù là gia tộc cao cấp cũng không cách nào so sánh được!
Hơn nữa, gần đây tính cảnh giác của nàng cũng không thấp! Có nhiều người bảo vệ ở nơi bí mật như vậy, trên đường đi nàng lại không hề phát hiện ra? Rốt cuộc là tính cảnh giác của nàng kém? Vẫn là bản lĩnh che giấu khí tức của những người này quá tốt?
“Ngươi không biết bọn họ, bọn họ lại biết ngươi.” Lăng Mặc Hàn nói, liếc nhìn mấy người đang chém giết ở phía trước, ôm eo của nàng nói: “Nơi đây giao cho bọn họ, chúng ta về trước đi.”
Nghe vậy, Phượng Cửu liếc nhìn Lãnh Sương và Lãnh Hoa, vì có nàng chặn lại uy áp cho bọn họ, lúc này sắc mặt của hai người đều hòa hoãn lại rất nhiều, nhưng nơi đây khí tức chiến đấu quá mạnh mẽ, lấy thực lực của bọn họ vẫn không thể chịu được, vì vậy liền gật đầu.
“Được, chúng ta đi về trước đi!”
Sói Xám và Ảnh Nhất bảo vệ bọn họ rời đi, mà những người áo đen đột kích lúc nãy, đã bị người của Lăng Mặc Hàn bao vây chém giết...
Cũng may vào đêm khuya ở trên đường không có bách tính, về phần hai bên cửa hàng, cũng đã sớm đóng kỹ các cửa núp vào trong, trận chém giết bắt đầu vào giữa đêm khuya và cũng kết thúc vào giữa đêm khuya khoắt.
Trở lại khách trọ, Phượng Cửu sai người chuẩn bị nước tắm rửa, lau khô tóc sau đó mặc áo trong đi ra ngoài, gọi Lãnh Sương và Lãnh Hoa ở bên ngoài một tiếng: “Hai người các ngươi vào đây.”
“Chủ tử.” Hai người vào trong phòng, đi đến trước mặt nàng.
Phượng Cửu nhìn mặc dù khí tức đã hòa hoãn lại, nhưng sắc mặt của hai người vẫn còn chút tái nhợt, từ trong không gian lấy ra hai bình thuốc: “Hai bình tễ thuốc này mỗi người uống một bình, đêm nay nghỉ ngơi sớm đi!”
Hai người không có nhận, mà là cúi đầu: “Chủ tử, xin lỗi.”
Giờ khắc này hai người mới biết được, e rằng ở trong Phượng Hoàng hoàng triều bọn họ có thể bảo vệ trước người chủ tử, nhưng đến bên ngoài, lấy thực lực của bọn họ nếu như đụng phải cường giả, ngay cả chính mình bọn họ cũng không thể bảo vệ được.
Nhưng Phượng Cửu lại mỉm cười, nói khẽ: “Thực lực của những người đó thấp nhất cũng là Kim Đan trung cấp, động một chút là xuất ra vài cường giả Nguyên Anh, lai lịch của bọn họ chắc chắn là không tầm thường, đừng nói là các ngươi, nếu không phải ta có khế ước với tiểu Hỏa, thì ta cũng không thể chống đỡ được uy áp của cường giả.”
“Hơn nữa, những người này đều đã có tuổi lão quái vật hết rồi, các ngươi còn trẻ, không cần phải gấp gáp, chậm rãi tu luyện một ngày nào đó chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ.” Lúc nói lời này, nàng đột nhiên nghĩ đến, những người kia đều đã là lão quái vật hết rồi, còn Lăng Mặc Hàn thì sao? Tu vi của hắn sâu không lường được, hai mươi lăm tuổi, sao lại tồn tại kẻ biến thái nghịch thiên đến như vậy?
Nghe xong lời của nàng, tỷ đệ hai người nhìn nhau, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua. Chủ tử vào lúc như vậy còn an ủi bọn họ, khích lệ bọn họ, bọn họ sao có thể để cho nàng thất vọng?
“Đa tạ chủ tử, chúng ta biết rồi.” Hai người cung kính thi lễ, tiếp nhận lấy tễ thuốc, lúc này mới đi ra phòng.
Bên kia, sau khi phân phó cho Sói Xám và Ảnh Nhất đi sắp xếp một chút, Lăng Mặc Hàn liền đến trong phòng của Phượng Cửu, thấy nàng nâng má ngây người ngồi bên cạnh bàn, liền hỏi: “Đang suy nghĩ gì đấy?”
Phượng Cửu liếc mắt nhìn hắn hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”