“Nếu như người tu tiên quá để ý đến cái nhìn của thế nhân sẽ không đi xa được trên con đường này, Tam nguyên, đệ có biết vì sao trên dưới trong phủ của ta đều đồng ý hôn sự của đệ với Tố Tích hay không? Bởi vì bọn họ đều hiểu chuyện này, chỉ cần tu vi vượt trội, chỉ cần hai người yêu nhau, dung nhan tuổi tác căn bản không phải là trở ngại để hai người yêu nhau được bên nhau, những người đứng ngoái quan sát chúng ta đều có thể thấy rõ, thấu hiểu, đương sự là đệ đây lại vẫn cứ lạc lối trong đó, thật khiến ta thất vọng.”
Ông lắc đầu thở dài, nhìn Phượng lão thái gia muốn nói lại không mở miệng nói được, ông tiếp tục nói: “Nếu như những người trong họ của gia đình ta có ai không ủng hộ là một chuyện, nhưng trên dưới Lâm gia ta vẫn luôn ủng hộ hết mình, đệ còn lo lắng do dự cái gì? Đệ cũng sống được mấy chục năm rồi, sao chuyện này cũng không hiểu được?”
“Đại ca…”
Phượng lão thái gia nghẹn lời, trong lòng cảm động không nói lên lời, ông biết ông ấy muốn tốt cho ông, đang khuyên bảo ông, ông biết ông ấy vẫn luôn đi vào chỗ bế tắc, không đi qua được cánh cửa trong lòng mình.
Lâm Bác Hằng đứng lên, đi đến bên cạnh ông, vỗ vai nói: “Chuyện này cứ quyết vậy đi, đại ca sẽ cho người đi xếp thời gian, nhanh chóng giúp hai người bọn đệ sắp xếp ổn thỏa chuyện này.”
“Đại ca, không được.” Ông lắc đầu nói.
“Cái gì! Không được?” Lâm Bác Hằng vừa nghe thấy lập tức nổi giận, trừng mắt giận dữ nhìn ông.
Ngay cả Tố Tích cùng Lâm Thừa Chí đứng ngoài nghe lén nghe thấy lời này cũng giận dữ, tưởng rằng ông lại muốn từ chối, đang muốn đi vào lại bị Lâm Thừa Chí lấy cánh tay đè xuống ý bảo nàng bình tĩnh đứng nóng vội, tiếp tục nghe xem thế nào đã.
Trong phòng, Phượng lão thái gia vội vàng xua tay nói: “Không phải, không phải, đại ca, huynh đừng hiểu lầm, không phải đệ không muốn cưới Tố Tích, mà là Tố Tích đợi đệ nhiều năm như vậy, đệ muốn trở về Phượng Hoàng hoàng triểu để Phượng Tiêu chuẩn bị một chút, đệ muốn đường đường chính chính cưới Tố Tích về nhà, đệ muộn cho muội ấy một hôn lễ long trọng, nếu không rất có lỗi với sự chờ đợi buồn khổ bao năm qua của muội ấy.”
Có lẽ được Lâm Bác Hằng khuyên bảo, ông cũng không cố chấp để ý đến khác biệt bên ngoài của hai người nữa, lúc này trong lòng ông đã quyết định, nhất định phải cố gắng tu luyện, nhanh chóng đạt đến cấp võ tôn, đợi đến khi quay về Phượng Hoàng hoàng triều rồi, ông nhất định phải bảo Phượng nha đầu nhanh chóng luyện chế một số dược tễ có thể lên cấp mới được.
Nghe vậy, trên mặt Lâm Bác Hằng lúc này mới lộ ra ý cười, vỗ mạnh lên vai ông: “Được, được! Đệ có cách nghĩ này, đại ca rất vui, ha ha…!”
Bên ngoài, Tố Tích nghe lén nghe được lời này, trên mặt cũng không khỏi nở nụ cười vui vẻ, cuối cùng ông cũng đáp ứng rồi.
Lâm Thừa Chí kéo cô cô hắn ra bên ngoài, trêu đùa cười nói: “Cô cô, chủ ý của cháu được không? Vừa ra tay Phượng thúc đã thành chồng cô rồi, đến lúc đó cô cô không thể quên người mai mối là cháu trai này đâu nhé.”
“Yên tâm, quên sao được cháu.” Nàng khẽ cười, nói với hắn mấy câu liền rời đi trước.
Còn lúc này, ngoài thành Tam Giang, một chiếc phi thuyền xa hoa tráng lệ hạ xuống, sau khi thu lại phi thuyền, đám người Phượng Cửu dắt Lão Bạch đi vào trong thành, nhìn thấy thành Tam Giang ngay trước mặt, tâm tình nàng vui sướng cười nói: “Mấy người nói xem nếu gia gia nhìn thấy ta, có kinh ngạc mừng rỡ hay không?”
Những người khác chỉ cười, cũng không nói gì, chỉ có Khôi Lang khẽ cười: “Nè, Cửu công tử, ta lại cảm thấy Phượng lão thái gia nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ kinh hãi.”