Mục lục
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng chỉ là hơi ngừng một chút, hắn liền mở cửa đi ra, vừa đi về phía ngoài viện, vừa nói với hai người trong sân: “Phân phó trù phòng chuẩn bị vài món thức ăn, lại chuẩn bị hai bát cơm một bát canh, đưa đến trong viện của nàng.” 

Lúc đang nói chuyện, hắn đã đi ra ngoài viện, bắt đầu đi về phía sân của Phượng Cửu, hai người sau lưng thấy vậy hai mặt nhìn nhau. 

“Chủ tử đây là đến chỗ Quỷ y rồi? Ngài ấy không phải giận nàng sao?” Khôi Lang có chút ngạc nhiên, cảm thấy chủ tử nhà mình làm sao đụng tới Quỷ y thì ngay cả nóng nảy cũng không có nữa? Lúc trở về còn một bụng tức giận, giờ mới nghe hắn nói Quỷ y không ăn cơm tối, lại vội vã chạy tới. 

“Cái này gọi là phu cương không vượng, về sau cưới Quỷ y, chủ tử nhất định sẽ bị ăn gắt gao.” Ảnh Nhất nói xong, lại nói: “Ta đi bảo trù phòng chuẩn bị đồ ăn.”

“Ôi! Đây chính là một vật khắc một vật.” Khôi Lang lắc đầu, cũng đi ra ngoài, muốn xem chủ tử có phải ngay cả sân của Quỷ y cũng không vào được hay không.

Bên kia, ở trong viện Phượng Cửu, Lãnh Sương canh giữ ở sân thấy Diêm chủ đi đến, run nhẹ, những vẫn đi lên phía trược chặn bước chân của hắn: “Chủ tử nhà ta đã ngủ rồi, Diêm chủ có việc ngày mai lại nói.” 

Diêm chủ quét mắt nhìn nàng, liền bước chân đi vào, mấy bước đã tới trước cửa phòng, đẩy cửa ra đi vào, vào trong phòng hắn cũng không đi tới phòng trong, mà ngồi xuống cạnh bàn ở phòng ngoài.

“Bản quân tới tìm ngươi uống rượu.”

Một câu nói, gượng gạo mà trầm thấp, làm Phượng Cửu nằm trên giường không buồn ngủ chút nào nghe xong cũng khẽ run, sắc mặt cổ quái. 

Lãnh Sương thấy không cản được hắn, liền vào trong phòng nói với Phượng Cửu một tiếng, Phượng Cửu ý bảo nàng lui ra, mình thì đứng dậy mặc thêm áo khoác đi ra ngoài, thấy Diêm chủ ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, nàng kéo lại áo khoác trên người rồi đi tới, hỏi: “Ngươi có rượu không?”

Nghe nói thế, Diêm chủ liếc mắt nhìn nàng, từ trong không gian trực tiếp lấy ra một vò: “Cực phẩm linh tửu.” Đồng thời, còn lấy ra hai chén rượu nhỏ màu bích ngọc.

Thấy vậy, Phượng Cửu cười, nói: “Lãnh Sương, cầm hai bát tới.” 

Diêm chủ nhìn nàng một cái, thu lại hai chén rượu nhỏ. 

Khôi Lang đứng ở cửa phòng nhìn một màn này có chút ngẩn ngơ, đây chính là cực phẩm linh tửu đấy! Một giọt giá trị ngàn vàng, Quỷ y lại muốn dùng bát uống? Có thể lãng phí như vậy sao?

Sau khi Lãnh Sương mang hai chén nhỏ vào lại lui ra, cũng đứng ở cửa phòng nhìn hai người. 

“Rót rượu đi!” Phượng Cửu ra hiệu, thấy hắn ấn vò rượu xuống lại không động, không rõ ý hắn. 

“Không vội, đồ nhắm rượu còn chưa tới.”Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính, giống như thấm nhuần rượu ngon, trong bóng đêm lúc này vô cùng say lòng người. 

“Uống rượu đâu cần dùng đồ nhắm rượu? Người không uống, ta uống trước, thử xem cực phẩm linh tửu có tư vị gì.” Nàng nói, đưa tay muốn cầm vò rượu, ai biết, tay vừa vươn ra cầm lấy vò rượu lại bị tay hắn đè lại. 

Nàng ngước mắt nhìn, chợt nở nụ cười: “Có thể đừng chiếm tiện nghi của ta như vậy không? Coi như là tay, đây cũng là đôi tay của một nữ nhân đấy!”

Khóe miệng Diêm chủ không khỏi kéo nhẹ lên, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng. Hắn cũng đã nhìn ra, tối nay nàng quả thực không đúng lắm, là vì nguyên nhân gì? Rõ ràng đang cười, nhưng cặp mắt kia lại có mấy phần cô đơn, mấy phần cô tịch, thấy thế trong lòng hắn bị nhéo đau.

Rõ ràng hắn bị chọc tức, rõ ràng người nên tức giận cũng là hắn, nhưng làm sao thấy nàng dường như mới giống người bị ủy khuất vậy? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK