Thấy vậy, Phượng lão thái gia chắp tay đi về phía trước, khi bước vào phòng khách, lúc ngước mắt nhìn vào phòng khách, cái nhìn đó khiến ông sợ tới mức cả người nhảy dựng lên. Đối diện với đôi mắt đang cười dịu dàng kia, cả khuôn mặt của ông bỗng đỏ ửng lên rồi chạy thẳng ra ngoài, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
“Gia...”
Phượng Cửu ngạc nhiên, nàng mới đứng dậy gọi một chữ, mới nhìn thấy gia gia nàng, nhưng ông ấy lại...bị nàng dọa cho chạy mất sao?
“Lẽ nào ta hóa trang quá khác sao? Lại khiến gia gia bị dọa tới mức đó sao?” Nàng cau mày, sờ sờ một tay lên mặt, nhìn Hiên Viên Mặc Trạch với sắc mặt kì quái.
“Ha ha, Tam Nguyên ấy à, vẫn luôn cảm thấy không xứng với Tố Tích, cảm thấy bản thân mình đã già rồi mà Tố Tích thì vẫn còn quá trẻ. Có lẽ đột nhiên gặp ngươi ở đây nên trong nhất thời vẫn chưa chuẩn bị tốt đó mà!” Lâm Bác Hằng cười cười, đứng dậy bất đắc dĩ nói: “Ta dẫn các ngươi tới tiểu viện của ông ấy nhé! Ông ta nhất định là đang trốn đi không dám gặp ai cả.”
Nghe thấy vậy, Phượng Cửu ngẩn người, tiện đà liếc Khôi Lang một cái, nghĩ đến lời nói khi đó của hắn, không nhịn được mà bật cười: “Không ngờ gia gia gặp ta, vui vẻ chẳng thấy đâu lại hoảng sợ đến như vậy! Chà! Cái này có phải là ta không nên đến đây không nhỉ?”
Lúc này đến cả Hiên Viên Mặc Trạch cũng khẽ cong khóe môi, đứng dậy đi cùng với nàng và Lâm Bác Hằng về phía tiểu viện của Phượng lão thái gia.
Còn lúc này, khuôn mặt của Phượng lão thái gia đang đỏ ửng như lửa cháy chạy về hướng tiểu viện của mình, trên đường vẫn luôn miệng lẩm bẩm: “Xong rồi xong rồi, sao Phượng nha đầu lại tìm được nơi này? Cái này, cái này nếu như để nó biết chuyện của ta và Tố Tích thì lão già ta còn mặt mũi nào nữa?”
Trong lúc này, ông ấy nào nhớ những lời nói mà Lâm Bác Hằng đã giảng giải cho ông ấy nghe khi đó. Lúc này thứ mà ông ấy nhớ tới chỉ là cháu gái của ông ấy đến rồi. Nhưng ở đây ông ấy còn một người phụ nữ nữa! Nếu như để nó biết được điều này thì sao nó còn coi ông là gia gia nữa? Có nói rằng ông già rồi còn không giữ phép không?
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Phải làm sao thì mới tốt?”
“Cái gì làm sao?”
Một giọng nói nhẹ nhành mạng chút nghi hoặc truyền tới, khiến ông ấy giật mình rồi chợt vỗ vỗ ngực. Ông ấy nhìn người vừa tới: “Tố Tích? Sao lại là muội? Sao muội lại tới đây?”
“Muội muốn qua đây ăn sáng cùng huynh, người ta bày xong đồ ăn rồi mà không thấy huynh đâu. Nghe nói có người tới tìm huynh, đang muốn đi xem thử xem thì thấy huynh vội vã chạy vào đây. Đến muội ở đây mà cũng không nhìn thấy, lại còn luôn miệng lẩm bẩm làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?”
“Cái này, cái này...”
Nhất thời Phượng lão thái gia không biết phải nói thế nào, chỉ đành ngồi xuống bàn đá lo lắng sốt ruột.
Thấy vậy, nàng ta không khỏi nghi ngờ hỏi: “Ai tìm huynh vậy? Không phải huynh nói ở đây huynh không có người thân sao?”
“Là Phượng nha đầu đến rồi, cháu gái của ta, cháu gái của ta đến rồi.” Khuôn mặt ông tang thương, ông sợ sau khi Phượng nha đầu biết được chuyện này sẽ không chịu đựng nổi, sẽ nổi cáu với ông, không nhận người gia gia này nữa.
“Phượng nha đầu sao? Là tiểu cô nương rất có bản lĩnh đó à?” Tố Tích ngẩn người một lát, rồi bật cười: “Nó đến thật đúng lúc, ta cùng đang muốn gặp nó! Không phải mấy ngày trước huynh còn lẩm bẩm nhớ nó sao? Sao hôm nay nó đến mà huynh lại chạy về trốn vậy?”
“Cái này, ta...” Đang muốn mở miệng, sắc mặt ông ấy bỗng căng thẳng, nghe thấy giọng nói cười truyền tới ông ấy hoảng tới mức nhảy thẳng lên bàn đá.
“Nguy rồi, nguy rồi, bọn họ tới rồi!”