Nàng cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa đang lôi kéo góc áo của mình liếc mắt một cái, lúc này mới mở tay ra, lộ ra chiếc nhẫn đang nằm bên trong, lấy máu tươi trên ngón tay nhỏ vào, chỉ thấy chiếc nhẫn nguyên bản mờ xỉn chợt loé lên ánh sáng, khôi phục lại như mới, nhưng vẫn như cũ không có gì đáng để chú ý tới.
Đem ngón tay hướng về phía chiếc nhẫn, nhẫn tự động trở nên phù hợp với tay nàng, rót thần thức vào bên trong tìm kiếm, quả nhiên như lời sư phó của nàng nói, bên trong có một không gian bày không ít pháp quyết cùng trân bảo, khi muốn tiếp tục tìm kiếm thêm, lại phát hiện bị một cỗ lực lượng chắn lại.
Nàng lại tập trung ý thức của mình nhưng không đi thăm dò bên trong nhẫn, mà là nhìn về phía núi kiếm tràn đầy, than một tiếng: "Cư nhiên muốn tại nơi nhiều kiếm như vậy để tìm Thanh Phong Kiếm? Xem ra cũng không phải dễ dàng a!"
"Cho dù không tìm thấy Thanh Phong Kiếm cũng có thể tìm thứ khác, trong Kiếm Mộ có không ít kiếm tốt." Tiểu phượng hỏa theo bản năng đáp lại, tuy nhiên, lời nói vừa ra, như phảng phất nghĩ đến điều gì, liếc mắt trừng một cái, ngạo kiêu nói: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, bản tôn mới không phải suy nghĩ cho ngươi."
"Được rồi, ta biết."
Phượng Cửu cười cười, dắt tay thịt nhỏ của hắn hướng phía bên trong đi đến: "Đi thôi! Nếu đã tới thì đi dạo một chút, trong vòng ba canh giờ (6h), nếu không tìm được thanh kiếm thích hợp thì sẽ bị truyền tống ra ngoài, chúng ta cần phải nắm chặt thời gian."
Bị nàng nắm tay, tiểu phượng hỏa khó chịu hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không buông tay nàng ra, mà tùy ý nàng nắm đi vào phía bên trong.
Kiếm xung quanh tản ra kiếm khí sắc bén, đều cắm nằm trên mặt đất, một số nơi trên mũi kiếm đã bị gỉ. Đi một hồi lâu cũng không cảm ứng được vị trí Thanh Phong Kiếm, vì thế, nàng muốn thử xem có phải đúng như lời sư phó nói hay không, là kiếm sẽ chọn chủ nhân?
Nàng có ý đồ rút ra một cây kiếm gần đó và cố kéo nó ra, nhưng mà, thanh kiếm vẫn cắm chặt trên mặt đất ngay cả động cũng chưa động một chút, khi nàng lại dùng lực thử xem, thế nhưng cảm giác được một luồng kiếm khí lạnh như băng từ thân kiếm phụt ra, nháy mắt khiến nàng phải thu tay về.
"Tặc tặc, thật đúng là thần kỳ." Nàng nói với vẻ ngạc nhiên không thôi, trong mắt càng thêm lấp lánh nóng lòng muốn thử.
"Có gì mà thần kỳ? Kiếm trong Kiếm Mộ vốn dĩ là như thế." Tiểu phượng hỏa bĩu môi nói, ngẩng đầu nhỏ nhìn nữ nhân ngốc đang hành động giống như thường dân, nhăn mày nói tiếp: "Ngươi thật sự đang tính ở trong này chậm rãi tìm kiếm?"
Nghe nói như thế, Phượng Cửu ngẩn ra: "Nếu không thì sao?"
Tiểu phượng hỏa mang vẻ mặt quả nhiên, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng: "Ngươi quả nhiên là ngu ngốc."
Hoàn toàn bị xem thường, Phượng Cửu cũng thật bất đắc dĩ, ai bảo nàng thật sự là không hiểu!
"Người nọ không phải đã để lại cho ngươi một sợi khí huyết tinh sao? Ngươi nhắm mắt lại cảm ứng một chút, nhìn xem xung quanh nơi này có hơi thở của Thanh Phong Kiếm không a!"
"Như vậy có thể được sao?"
Tiểu gia hỏa hất cằm lên, hạ thấp giọng khôn ngoan nói: "Thanh Phong Kiếm không phải là thanh kiếm bình thường, huống chi, trên người ngươi có một sợi khí huyết tinh của chủ nhân trước đây của nó, đương nhiên có thể cảm ứng được vị trí của nó."
"Ta đây thử xem."
Nói liền làm liền. Phượng Cửu lập tức nhắm mắt lại và loại bỏ hết những ý nghĩ phân tâm khác, chỉ lẳng lặng cảm thụ kiếm khí trong Kiếm Mộ này, ước chừng thời gian nửa nén hương, nàng bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt có sự vui mừng.
"Tìm được rồi! Ở bên kia!" Thật sự cảm giác được hơi thở của Thanh Phong Kiếm, trong lòng nàng thập phần vui sướng.
-oOo-