Nghĩ đến sự hùng mạnh ở phía sau Phượng phủ, hai người vốn dĩ có chút khó chịu trong lòng cũng thoải mái vài phần.
Ngay cả quốc chủ cũng bị từ chối ở ngoài cửa, thì bọn họ tính là cái gì? Nếu quốc chủ đã vào trong, chắc hẳn là có cái gì dẫn sét đến, bọn họ chắc hẳn sẽ biết được, vì thế càng không nên nhất thời vội vàng.
Mà lúc này, trong đại sảnh của Phượng phủ, quốc chủ ngồi ở chủ vị vẻ mặt tối sầm lại, tuy không nói gì, nhưng rõ ràng là vẫn còn một bụng tức giận vẫn chưa nguôi.
“Quốc chủ, mời uống trà.”
Sau khi hạ nhân bưng trà lên và lui xuống, lão thái gia đưa tay mời, lúc này Phượng Tiêu đứng bên cạnh ông, hơi cúi đầu.
Mộ Dung Bác liếc nhìn hai người, sắc mặt tối sầm, một tay bê chén trà lên, một tay cầm nắp khẽ gạt lá trà, sau khi nhấp một ngụm, trầm giọng nói: “Nói đi! Ba đạo thiên lôi đó là thế nào?”
Nhưng sau khi ông hỏi câu này, đáp lại ông lại là sự im lặng, vừa uống trà vừa nhíu mày, nhìn về phía lão thái gia, trong ánh mắt lộ ra không vui: “Sao thế? Không thể nói sao?”
Phượng lão thái gia khẽ thở dài, áy náy nói: “Quốc chủ, việc này thật sự không biết nói thế nào, bởi vì lão phu cũng không biết nên nói thế nào.”
Nghe nói thế, vẻ mặt vốn ấm áp của quốc chủ lại trầm xuống, ánh mắt sắc sảo ẩn chứa sự cưỡng ép quét mắt nhìn Phượng lão thái gia và Phượng Tiêu.
“Chuyện có thể dẫn đến sấm sét, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy là chuyện nhỏ hay sao? Võ tu muốn dẫn đến lôi kiếp thì thực lực cũng phải đạt đến cấp Võ Hoàng, bây giờ trong Phượng phủ dẫn tới ba đạo thiên lôi, kinh động đến cả thành Vân Nguyệt, lẽ nào không nên cho bổn quân một câu trả lời thỏa đáng sao?”
“Không biết quốc chủ muốn câu trả lời thế nào?”
Một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi mang theo chút thờ ơ đã làm tan bầu không ngột ngạt ở trong đại sảnh.
Mộ Dung Bác nhìn về phía giọng nói đó, chỉ thấy Phượng Thanh Ca mặc một bộ quần áo màu trắng tao nhã bước vào, khí tức tự nhiên không dính bụi trần, dung mạo vô cùng xinh đẹp, cũng khó trách khiến đứa con trai xuất sắc nhất của ông lại thích nàng như vậy.
Phượng lão thái gia thấy nàng đi ra, liền không nói gì nữa, thu hồi ánh mắt, im lặng ngồi đó uống trà, dường như giao lại toàn bộ mọi chuyện cho nàng xử lý.
Phượng Tiêu thấy thế, mấp máy môi, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn “giả chết” như lão thái gia.
Lúc Phượng Cửu chậm rãi bước vào giữa đại sảnh, sau khi hành lễ, đứng yên nhìn Mộ Dung Bác đang ngồi vị trí chủ vị.
Có lẽ là vì đối phương ở thượng vị đã lâu, đã thành thói quen, thường dùng giọng ra lệnh để phân phó mọi chuyện, nếu đổi lại là người khác thì sẽ không dám tới hỏi, dù sao chuyện của Phượng phủ, bọn họ không nói, ai có thể làm gì được họ?
Sau khi Mộ Dung Bác nghe thấy câu nói của nàng, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì? Bổn quân vì ba đạo thiên lôi mà tới, các ngươi chỉ cần nói sự thật cho bổn quân là được, nhiều lời làm gì?”
Phượng Cửu cười cười hỏi: “Xin hỏi quốc chủ, ban ngày giáng ba tia sét mà thôi, sao lại làm như chuyện lớn chứ? Ba đạo thiên lôi này lại không đánh chết người, cũng không làm long trời lở đất, hơn nữa ba đạo thiên lôi này đánh xuống hậu viện Phượng phủ nhà ta, Phượng phủ bọn ta phải giải thích cái gì đây?”