‘Giết!”
Lệnh viện trưởng vừa dứt, tiếng hét của mọi người vang lên, liên tiếp hét lên hai tiếng giết, ẩn chứa sát ý đùng đùng của mọi người, cho dù là các đạo sư, tất cả tu sĩ có tu vi khác nhau và tu sĩ cấp võ thánh, đều không ai lùi bước, không một ai sợ hãi, mà xông lên, bao vây công đánh hai tên Nguyên Anh cường giả còn lại.
Một người sức yếu, nhiều người sức lớn, tất cả mọi người hợp lực, làm sao lại không thể giết chết hai tên đó chứ?
Sát khí trào dâng, sát ý nồng nặc phát ra từ trên cơ thể của mọi người hình thành một luồng sát khí trực tiếp phi thẳng dến hai tên Nguyên Anh, cho dù thực lực của mọi người không bằng hai người đó, nhưng có bốn vị Nguyên Anh trưởng lão ở phía trước, và dưới sự lãnh đạo của viện trưởng và phó viện trưởng, từng người khí thế cuồn cuộn, hung mãnh như hổ.
“Tiểu Cửu!”
Quan Tập Lẫm chạy tới, đỡ nàng một thân thương tích lên, nhìn thấy toàn thân nàng là máu tươi, trong lòng lo lắng: “Ta cầm máu cho muội trước.”
“Phượng Cửu, ngươi sao rồi? Vẫn ổn chứ?” Tiêu Diệc Hàn cũng hỏi, lần này thấy hắn, ba chữ Phượng Tiểu đệ khó mà thốt ra thành lời.
Ai dám gọi một thiếu niên có thể độc chiến với Nguyên Anh cường giả là tiểu đệ chứ? Lúc trước hắn không biết thực lực của người đó thâm hậu ra sau, bây giờ biết rồi, nào dám gọi một người có thực lực mạnh hơn hắn, còn khủng khiếp hơn hắn là tiểu đệ chứ?
“Thuốc.”
Giữa lúc Quan Tập Lẫm đang lấy thuốc, chỉ thấy một bàn tay đưa ra ngay trước mặt hắn, đem ra một bình thuốc, hắn ngẩng đầu nhìn Nhiếp Đằng, không để ý tới hắn, mà lấy trong không gian ra một bình thuốc đổ vào bả vai của Phượng Cửu.
Nhiếp Đằng nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệt, lần đầu tiên nhìn thấy nàng như vậy, một thân thương tích, nhưng lại không che giấu được một thân phong hoa chói mắt của nàng.
Độc chiến Nguyên Anh, thực lực của nàng đã trở nên mạnh đến mức này rồi sao?
Phượng Cửu không để ý tới Nhiếp Đằng, mà ánh mắt nhìn vào mọi người đang công đánh hai tên Nguyên Anh tu sĩ kia, cảm nhận được khí tức trong cơ thể đang sôi trào không thể ngừng lại, linh lực toàn thân nàng cũng bắt đầu chuyển động.
“Ca, ta muốn Trúc Cơ, giúp ta hộ pháp!”
Nàng chỉ nói một câu như vậy, liền đẩy hắn ra, khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt trước ngực tạo ra một ấn ký phức tạp, bên cạnh nàng liền bày ra hai trận kết giới.
Quan Tập Lẫm ngây người, Trúc, Trúc Cơ? Ở đây? Ngay lúc này?
Sau khi hoàn hồn, hắn điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn thấy nàng bày ra kết giới đã khoanh chân điều khí, khí tức linh lực trên người cũng bắt đầu chuyển động, lập tức bình tâm lại, như thần bảo hộ canh giữ bên ngoài kết giới, cảnh giác xung quanh, phòng hai tên Nguyên Anh tu sĩ ra tay với nàng ngay lúc này.
Kinh ngac không chỉ có Quan Tập Lẫm, ngay cả Nhiếp Đằng cũng đứng ngây ra, hắn không nói gì, chỉ lặng lặng canh giữ bên ngoài kết giới, hộ pháp cho nàng.
Mà Tiêu Diệc Hàn thì kinh ngạc trừng mắt lên: “Trúc, Trúc Cơ?” Trời! Hắn không nghe nhầm chứ? Phượng Cửu lại muốn Trúc Cơ ở đây? Hắn không sợ một người không canh giữ được, kết giới của hắn bị Nguyên Anh tu sĩ phá công phá, phá hoại Trúc Cơ của hắn khiến hắn tổn hao công lực sao?
“Chúng ta cùng nhau đến hộ pháp cho nàng”
Ba người Cung hội trưởng không tham gia vào cuộc chiến trước mặt, mà canh giữ bên ngoài kết giới của Phượng Cửu, hộ pháp cho nàng.
Mấy người canh giữ ở ngoài kết giới, bên kia viện trưởng và phó viện trưởng bao vây công đánh hai tên Nguyên Anh tu sĩ, không ít đạo sư bị thương văng ra ngoài, tận mắt chứng kiến các đạo sư đang trong thời kỳ Kim Đan không tiếp nỗi một chiêu của hai tên Nguyên Anh cường giả, bọn họ càng nhìn càng thấy nóng lòng.
Nhưng ngay lúc này, sau khi một tên Nguyên Anh cường giả tránh được mọi người, trực tiếp tung chưởng hướng đến kết giới...