Cái chết của hắn ban đầu là đột nhiên, người ngoài nói lúc hắn nghiên cứu thuốc đụng tới vật có khí độc mà chết, nhưng sau này, khi nàng bắt tay vào điều tra lại phát hiện, là một cô gái trong phòng phòng thí nghiệm của bọn hắn ra tay, chính vì tranh giành tư cách ra nước ngoài nghiên cứu.
A! Một tư cách ra nước ngoài nghiên cứu? Lại vì một lý do buồn cười như vậy mà thiết kế giết hắn.
Nàng không giao nữ nhân kia cho quốc gia giam vào ngục, mà tự mình đưa nàng ta về ám lao Ẩn môn, trong một năm từ từ hành hạ nàng ta đến chết.
Dám động thủ với người của nàng, làm sao có thể không dằn vặt nàng ta đến chết?
Nghĩ đến đây, nàng chợt mở hai mắt, trong mắt bắn ra hàn quang.
Là nàng!
Người xuyên vào thân thể Tô Nhược Vân là nàng ta! Nữ nhân đời trước bị nàng hành hạ đến chết! Trong trí nhớ của nàng không có các việc liên quan đến Tô Nhược Vân, nhưng trong trí nhớ của Phượng Thanh Ca lại có!
“Đáng chết! Sao bây giờ ta mới nghĩ đến!” Nàng thấp giọng rủa một tiếng, trong mắt dày đặc sát ý. Nếu lúc đấy biết Tô Nhược Vân chính là nữ nhân ở kiếp trước kia, nàng nhất định sẽ không để cho nàng ta chết dễ dàng như vậy!
Có điều, làm sao nữ nhân kia cũng xuyên đến đây? Lại đến đây trước cả nàng?
Nghĩ đến nàng ta, nàng khẽ nhíu mày, tâm khẽ nhúc nhích, nàng tới, nữ nhân kia cũng tới, vậy hắn, hắn cũng ở đây sao?
Vừa nghĩ tới khả năng này, trái tim nàng đập mạnh. Nhưng mà, ý nghĩ trong đầu này lại bị nàng bỏ qua, thế gian này làm gì có nhiều khả năng như vậy? Chuyện như vậy căn bản không thể xảy ra.
“Chủ tử, nước có lạnh lắm không? Có cần thêm chút nước nóng không?”
Bên ngoài, truyền đến giọng nói của Lãnh Sương. Bởi vì ở bên ngoài trông chừng cho nàng, thấy nàng ngâm nước đã lâu mà không cho người vào thêm nước, lo lắng nàng ngâm nước quá lâu, lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Không cần.” Nàng điều chỉnh lại tâm trạng rồi từ trong thùng đứng lên, lấy khăn tắm lau những giọt nước trên người, mặc quần áo xong rồi đi về phía phòng trong, nói: “Có thể để người vào đổ nước rồi.”
“Vâng.” Lãnh Sương đáp lời, lúc này mới để hai hầu nữ vào đổ nước đi, dọn thùng nước tắm đến một gian phòng khác.
“Chủ tử, trù phòng làm tổ yến cho người, ăn rồi hãy nghỉ ngơi!” Lãnh Sương bưng một bát tổ yến tiến vào, thấy nàng ngồi tựa vào đầu giường, liền bưng bát tổ yến đến đầu giường.
Phượng Cửu ngẩng đầu, vốn dĩ muốn bảo nàng ấy ăn là được rồi, nhưng lại thấy lo lắng trong mắt nàng ấy, thấy vậy nàng cười, nói: “Được rồi, ta không sao, chỉ là tâm trạng không được tốt lắm, ngâm nước tắm rửa đã tốt hơn nhiều rồi.” Lúc nói chuyện, nàng nhận lấy bát tổ yến từ từ ăn.
Thấy vậy, tâm trạng lo lắng của Lãnh Sương mới dần giãn ra, sau khi nàng ăn xong liền để bát lại khay, nói: “Chủ tử nghỉ sớm đi! Đúng rồi, lúc chập tối đám người La Vũ có đến, nói thực lực của Phượng Vệ đều liên tiếp tăng lên mấy giai đoạn rồi, thực lực của bọn họ cũng tăng lên.”
“Ừ, đã biết.” Nàng gật đầu, ý bảo nàng ấy lui xuống.
Lúc này Lãnh Sương mới cúi đầu thi lễ, sau đó bưng khay đi ra ngoài.
Vừa ra bên ngoài, liền thấy Lãnh Hoa bị Khôi Lang kéo đến một đường nhỏ cách đó không xa, không biết hai người ở đó nói cái gì, thấy vậy, nàng đến gần gọi một tiếng: “A Hoa.”
“Tỷ.” Lãnh Hoa vội vã trở lại, hỏi: “Chủ tử ăn tổ yến chưa?”
“Ừ, ăn rồi.”
Lãnh Sương liếc mắt nhìn Khôi Lang, nói với Lãnh Hoa: “Đệ về nghỉ ngơi sớm đi! Nơi này có ta trông chừng là được rồi.”
“Chủ tử nhà ngươi có muốn đi xem chủ tử nhà ta không?” Khôi Lang trừng mắt, cảm thấy đêm nay Quỷ y làm việc này, làm sao cũng nên nói rõ với chủ tử nhà hắn chứ.