Lãnh Hoa nghe xong, trong lòng trầm xuống, nhanh chóng nhìn về phía chủ tủ nhà hắn. Hắn cũng muốn đi cứu tỷ tỷ…
Phượng Cửu liếc nhìn hắn, nói với Khôi Lang: “Ngươi dẫn Lãnh Hoa qua đó.”
“Đa tạ chủ tử.” Lãnh Hoa nói xong, theo Khôi Lang nhanh chóng rời đi.
Phượng Cửu nhìn Hiên Viên Mặc Trạch bên cạnh, nói: “Chàng ở đây đợi ta! Ta đi một lát sẽ quay lại.”
Hắn không đi theo, bởi vì biết nàng tự mình xử lý được, vì vậy chỉ ở trong nhà trọ đợi nàng trở về.
Cùng lúc đó ở khu tiểu viện kia, Lãnh Sương bị thay một bộ quần áo màu hồng phấn, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp, dung nhan của nàng vốn đã trời sinh tuyệt mỹ, quanh năm chỉ mặc y phục màu đen không đổi cũng không sao che đậy được vẻ đẹp của nàng, chứ đừng nói bộ quần áo màu hồng phấn tuyệt đẹp này.
Khi những bước chân của nam tử kia đi vào, nhìn thấy mỹ nhân bị trói ngồi trên giường, cặp mắt nháy mắt hiện rõ tia háo sắc, vẻ mặt thèm thuồng: “Được lắm mỹ nhân, quả thực là cực phẩm, cực phẩm!”
Lãnh Sương lạnh lùng nhìn người kia, thấy sắc mặt người này tuy rằng bạt mạng quá độ nhưng vẫn là một tu sĩ Kim Đan, trong lòng không khỏi trầm xuống, chẳng trách, chẳng trách chỉ trói tay chân nàng lại, thì ra cảm thấy nàng sẽ không thoát khỏi được lòng bàn tay hắn.
Nháy mắt tâm tư xoay chuyển, nàng hơi rũ mắt, thu lại khí tức lạnh như băng của mình, nhàn nhạt mở miệng: “Công tử đối đãi với mỹ nhân như vậy sao?”
Lời vừa dứt, hai mắt nam tử kia lóe sáng: “Tất nhiên không thể, ta luôn đối đãi với mỹ nhân rất ôn nhu.” Khi nói, hắn đi đến bên giường, dò xét hỏi: “Mỹ nhân, ta cởi trói cho nàng thì thế nào? Nàng cũng không thể chạy được, nếu nàng trốn, chọc ta nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng đấy.”
Lãnh Sương không nói gì, chỉ đưa tay bị trói chặt cho hắn.
Nam tử cũng không để ý, sau khi cởi dây trói trên tay nàng, ngồi lên giường nhìn nàng chằm chằm, càng nhìn càng cảm thấy mỹ nhân này xinh đẹp vô song, càng lạnh lùng càng thú vị, nhìn đến nỗi trong lòng hắn lửa nóng cũng dần nổi lên, đưa tay vuốt ve cằm nàng.
“Mỹ nhân, nàng tên gì?”
Lãnh Sương hơi nghiêng người né tránh, lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, cởi dây trói ở chân ra, nói: “Lãnh Sương.”
“Lãnh Sương? Lạnh như băng, quả đúng là người cũng như tên.” Ánh mắt hắn chớp động, tia háo sắc trong mắt càng sâu: “Ta tưởng rằng nàng sẽ không nói tên ra, không ngờ thuận miệng hỏi một câu, nàng lại nói, xem ra rất thức thời.”
“Nói, để ngươi biết được người giết ngươi là ai!” Vừa dứt lời, nàng chớp mắt ra tay, mạnh mẽ công kích đánh úp về phía yết hầu của hắn, tốc độ cực nhanh, tên nam tử kia dừ đã sớm có phòng bị cũng không khỏi kinh ngạc, nơi yết hầu nhói đau, một giọt máu tươi chảy ra.
Nam tử nhanh chóng lui lại sờ lên cổ, thấy trên ngón tay dính máu, hắn cười, thè lưỡi liếm vết máu, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Lãnh Sương đang đứng.
“Thân thủ nhanh nhẹn, tính cách đủ ác độc, rất thú vị, bổn công tử thích.” Nói xong, hắn đột nhiên nghiêng người lên trước, đưa tay đánh về phía Lãnh Sương.
Hai người giao thủ trong phòng, hai người canh bên ngoài chỉ yên lặng nghe, cũng không có ý định muốn ra tay. Chẳng qua chỉ là một huyền tu nho nhỏ mà thôi, cứ để công tử chơi đùa, sống hay chết, cuối cùng còn không phải do công tử quyết định hay sao?