Không có nghi ngờ, cũng không có do dự. Lãnh Sương cung kính lên tiếng, lúc này mới trở lại, truyền tin cho đội hắc vệ.
Sau khi đội hắc vệ nhận lệnh, cũng lập tức chấp hành. Bởi vì Nghiêm lão đã phân phó, phải phục tùng vô điều kiện với sự an bài của người nọ, không được có chút bất kính.
Mệnh lệnh phong tỏa núi được ban hành, một số du khách đang ngắm hoa trên núi tự nhiên cũng bị đuổi phải rời đi, rốt cuộc, Đào Hoa Am là thuộc lãnh địa tư nhân, chủ nhân gia chịu để cho bọn họ tiến vào rừng đào ngắm hoa là tốt rồi, nếu không chịu, vậy bọn họ cũng chỉ có thể rời đi.
Cũng nhân thời điểm đang còn sáng sớm, trong rừng đào cũng không có nhiều người, cho nên không đến nửa canh giờ (1h), đã đuổi hết du khách ra khỏi địa phận Đào Hoa Am.
Mà lúc này, Phượng Cửu đi vào một chỗ đình viện ở trong Đào Hoa Am, thấy một lão giả mặc áo choàng xám đang quét dọn mặt đất ở trong sân. Nàng dừng bước chân lại, hỏi: "Người hầu nơi này đều rời đi, vì sao ngươi còn ở đây?"
Lão giả mặc áo choàng xám nắm cây chổi xoay người lại, nhìn về phía thân ảnh màu đỏ đang đứng chắp tay sau lưng dưới cây hoa đào trong viện, nói: "Ta đã ở chỗ này quét mười mấy năm, luyến tiếc không muốn rời đi."
Nghe vậy, Phượng Cửu lộ ra một nụ cười, ánh mắt của nàng dừng ở trên người lão giả mặc áo choàng xám, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng ý vị không rõ: "Nếu không muốn rời đi, vậy tiếp tục lưu lại đi!"
Lão giả mặc áo choàng xám ngẩn ra, nhìn nàng một cái, lại tiếp tục quét dọn mặt đất, không nói lời nào nữa.
Phượng Cửu không để ý lắm xoay người rời đi. Mà ngay sau khi nàng vừa rời đi, lão giả mặc áo choàng xám ngừng tay, nhìn thoáng qua về hướng mà nàng vừa rời đi, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục quét dọn mặt đất.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Khi Mộ Dung Dật Hiên và Phượng Thanh Ca đi vào Đào Hoa Am, mới biết tân chủ nhân của Đào Hoa Am hạ lệnh phong tỏa núi trong ba ngày.
Thấy vậy, hắn nhìn về phía Phượng Thanh Ca bên người, nói: "Chúng ta tới không đúng thời điểm, phong tỏa núi ba ngày, vậy chỉ có thể ba ngày sau lại đến."
Bởi vì núi bị phong tỏa, nàng có chút rầu rĩ không vui: "Ba ngày sau ngươi vẫn sẽ bồi ta tới đây sao? Nếu như đến lúc đó ngươi nói ngươi bận thì làm sao bây giờ?"
Nghe được lời này, hắn hơi mỉm cười, ôn nhu nói: "Sẽ không, ta nếu như đã đáp ứng ngươi, nhất định ta sẽ làm được."
"Vậy cũng không được, đều đã tới, cho dù không thể vào núi, ít nhất chúng ta cũng có thể đi dạo xung quanh chứ?" Đang nói, nàng ôm cánh tay hắn, lại nói tiếp: "Mộ Dung ca ca, ngươi đi cùng ta một lúc đi!"
"Cũng được." Hắn gật đầu, lúc này mới đáp ứng.
Nghe vậy, gương mặt Phượng Thanh Ca trở nên sáng lạn, vui mừng nói: "Mộ Dung ca ca, ngươi thật tốt!"
Mộ Dung Dật Hiên cười cười, vẫn không nhiều lời, chỉ chậm rãi đi bên cạnh nàng, nhìn xem cảnh sắc quanh núi.
Có lẽ là cảm nhận được sự lạnh nhạt của hắn, Phượng Thanh Ca có chút lo lắng. Nàng bất chợt dừng bước, nhìn người bên người, khẽ cắn môi dưới, giọng điệu mang theo ủy khuất hỏi: "Mộ Dung ca ca, ngươi có phải không thích ta hay không?"
Mộ Dung Dật Hiên hơi kinh ngạc: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Gần đây ta cảm giác ngươi giống như thờ ơ với ta, cũng không thực sự vui mừng khi chúng ta bên nhau." Nàng nhìn hắn một cái, hơi hạ mắt xuống: "Trước kia, ngươi không như vậy, có phải ngươi không thích ta hay không?"
"Nha đầu ngốc, sao sẽ như thế." Hắn cười xoa xoa đầu nàng: "Chỉ là lòng ta có chút lo lắng mà thôi."
"A?" Nàng ngước mắt lên nhìn hắn nghi hoặc.
Mộ Dung Dật Hiên cười cười, nói: "Thượng cổ thần thú đã hiện thế ở Cửu Phục Lâm, nhưng, đến bây giờ cũng không nghe nói đã bị người nào đoạt được. Lúc ấy còn đưa tới cường giả của những nước khác, việc này, đối với hoàng tộc mà nói chính là sự kiện lớn. Gần đây trong lòng ta cũng rất khó chịu, tâm tình cũng có chút ảnh hưởng, mới khiến ngươi suy nghĩ miên man."