Vừa cất thuốc bột đã điều chế xong vào trong bình, Phượng Cửu hắt hơi một cái, nàng vuốt vuốt mũi, thấp giọng nỉ non: “Chẳng lẽ có ai đó đang nhớ ta?”
Lời vừa nói ra, nàng liền lắc đầu cười, bởi vì cảm thấy ý nghĩ bỗng dưng xuất hiện trong đầu này thật không thể tin được. Dù sao, những người sẽ nhớ nàng đều đã ở bên cạnh nàng rồi.
“Tiểu Cửu.”
Quan Tập Lẫm thân mặc huyền y nhanh chóng bước vào, trên mặt mang vẻ vui sướng, nói: “Đại trạch của ta đã sửa xong rồi, bên trong có không ít đồ đạc, thời gian vào ở đại trạch ta cũng chọn xong rồi, chính là ba ngày sau.”
Nghe nói thế, Phượng Cửu cũng nở nụ cười: “Thật không? Vậy thì tốt quá, từ khi trở về đến nay ta đều không có thời gian đi xem, đi, ta muốn xem ngươi đã sửa sang đại trạch thành thế nào rồi.”
Sau đó nàng giao chiếc bình trong tay cho Lãnh Sương: “Đây là thuốc trị thương cho cha ta, ngươi cầm tới đưa cho Lãnh Hoa giúp ông thay thuốc, sau đó nói với gia gia ta đến nhà Quan Tập Lẫm xem một chút.”
Bởi vì mấy ngày nay, thân thể cha nàng khôi phục rất tốt, tinh thần cũng không tệ, cho nên việc thay thuốc đều do Lãnh Hoa làm.
“Vâng.” Lãnh Sương đáp lời, tiếp nhận bình thuốc rồi đi về phía sân của Phượng Tiêu.
“Đi thôi.” Quan Tập Lẫm vui vẻ nói, dẫn nàng đến Quan gia do một tay hắn xây dựng.
Hai nhà ở bên cạnh nhau, vửa đi ra cửa lớn một đoạn liền thấy ngay đại trạch, lúc đi tới cửa lớn đại trạch, Phượng Cửu dừng bước, ngẩng đầu nhìn.
Quan Tập Lẫm bên cạnh thấy ánh mắt nàng rơi trên tấm bảng được phủ vải đỏ, cười nói: “Chữ phía trên là ta mời gia gia đề, đến khi vào nhà ở mới vén lên, đi thôi, chúng ta vào bên trong xem.”
“Được.” Nàng cười đáp lời, cùng hắn đi vào đại trạch.
“Chủ tử, đại tiểu thư.”
Trong phủ chỉ có loáng thoáng vài hạ nhân đang quét dọn và một tên quản gia, khi nhìn thấy hai người đi vào đều vội vàng ngừng việc trong tay, qua đây hành lễ.
“Các ngươi cứ làm việc đi.” Quan Tập Lẫm phất tay ra hiệu, dẫn Phượng Cửu vào bên trong, giới thiệu các địa phương trong phủ và ý nghĩa xây dựng cho nàng.
“Ngươi xem, nơi này là đông viện chủ, sau này là chỗ ta ở, đây là viện lớn nhất, về sau sáng sớm có thể luyện quyền ở đây, nơi đây ta còn cho người lắp đặt các cọc gỗ luyện quyền, đúng rồi, ta dẫn ngươi đi xem viện của ngươi.”
“Ta cũng có viện riêng sao?” Nàng ngẩn ra, nhìn về phía hắn.
“Dĩ nhiên rồi, ngươi là muội muội của ta, làm sao có thể không giữ cho ngươi một viện được? Phượng phủ là nhà của ngươi, nơi đây cũng là nhà của ngươi, trong nhà này mãi mãi đều có một chỗ cho ngươi.”
Hắn cười nói: “Biết ngươi thích thanh tịnh, cho nên ta giữ lại nam viện cho ngươi.”
Nghe thấy lời nói của hắn, trong lòng Phượng Cửu ấm áp, khóe môi cong lên, nở nụ cười vui vẻ: “Cảm ơn...”
“Người trong nhà cảm ơn cái gì.” Hắn ha ha cười, dẫn nàng tới nam viện.
“Lớn như vậy?”
Thấy hắn lưu lại toàn bộ nam viện cho nàng, không khỏi hơi ngạc nhiên, bình thường ngoại trừ chủ viện ra, những viện khác đều có thể phân ra thành hai đến ba viện nhỏ, mà hắn lại biến toàn bộ nam viện thành môt viện lớn, diện tích cũng chỉ nhỏ hơn so với chỗ của nàng ở Phượng phủ một chút mà thôi.
“Lớn ở mới thoải mái, ngươi xem, ta còn cho người làm xích đu nữa, hai bên trái phải trong viện đều trồng cây đào, về sau không chỉ có quả đào ăn, còn có hoa đào để thưởng thức, không tệ chứ?”