Mục lục
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Phượng Cửu bị mắng, lại nhìn dáng vẻ ăn điểm tâm bị sặc của nàng, Lăng Mặc Hàn thu mắt nâng chung tra lên khẽ nhấp một ngụm, mượn chung trà che đi nụ cười nở rộ nơi khóe môi.

Quan Tập Lẫm vừa rót cho Phượng Cửu một chung trà, vừa nói: “Mau uống thêm một chén trà, muội cũng thật là, sao ăn điểm tâm cũng sặc vậy?”

Gương mặt Phượng Cửu xấu hổ, sắc mặt hơi phiếm hồng, đưa mắt trừng người nào đó đang làm bộ, nói với hai người kia: “Con không sao, chỉ không cẩn thật bị sặc thôi.” 

Sau đó lại nói thêm: “Cha, con biết rồi, ở ngoài con sẽ không uống say đâu.” Nếu không phải người nào đó có ý xấu chuốc say nàng, sao nàng lại say? Tửu lượng của nàng cũng rất tốt mà nhỉ?

“Cha, con ở trong cung hai ngày rồi.”

“Sớm bảo con dọn vào đây thì con lại dời đi. Con xem cha đến chỗ này, cả ngày cũng không thấy được bóng dáng của con.” Ông lắc đầu, nói: “Nếu muốn ra ngoài, quay về nhớ bảo Lãnh Sương chuẩn bị tất cả đồ đạc ổn thỏa hết nhé.” 

“Dạ dạ dạ, con biết rồi, con đi xem thử mấy người La Vũ bọn họ ở đâu trước, giao cho họ một số chuyện.” Nàng đứng dậy, nói với Quan Tập Lẫm: “Ca, mai ta tiễn huynh.”

“Không cần, muội còn bận việc của muội, mai không cần tiễn ta.” Quan Tập Lẫm khoát tay áo nói, cũng đứng dậy: “Ta cũng không ở lại lâu nữa, ta về phủ trước đây.” Nói rồi, cáo từ với mấy người họ, lúc này mới đứng dậy rời đi trước.

“Mặc Hàn, chúng ta đánh vài ván cờ thì thế nào?” Phượng Tiêu nhìn Diêm chủ ở đối diện hỏi. 

Ông cũng đã lên tiếng, hắn tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Vì thế, hai người họ cho người mang bàn cờ lên, ngồi trong đình bắt đầu chơi cờ.

Còn ở bên kia, Phượng Cửu đi trước một bước, sau khi đi được một đoạn đường không khỏi vỗ ngực thở phào: “Mình đây cũng không làm việc gì trái lương tâm, sao lại sợ hãi vậy chứ?”

Lãnh Sương theo sau nghe xong, trên mặt cũng hiện lên chút ý cười không thể thấy: “Bọn Khôi Lang nói chủ tử là khắc tinh của Diêm chủ, muội thì lại thấy Diêm chủ mới là khắc tinh của chủ tử.” 

Nghe vậy, Phượng Cửu quay đầu, cười híp mắt nói: “Lãnh Sương, lời này của ngươi đúng đấy. Tên kia chính là khắc tinh của ta, bình thường ta gặp hắn chưa có chuyện gì tốt.”

Lãnh Sương không nói tiếp, chỉ lẳng lặng đi theo.

Sau khi Phượng Cửu ngưng giọng, lại nói tiếp: “Được rồi, lần này ra ngoài ta định mang Lãnh Hoa theo cùng. Vừa nãy ta không thấy hắn, ngươi đi xem thử hắn đang ở đâu, nói với hắn một tiếng, đến lúc ấy đi cùng với chúng ta.” 

Nghe lời này xong, ánh mắt Lãnh Sương sáng lên, trên mặt lộ ra vui sướng: “Đa tạ chủ tử.” Cảm ơn nàng ấy cho đệ đệ của nàng cơ hội để ra ngoài xem xét xung quanh.

“Có gì tốt mà cảm ơn? Đi thôi đi thôi! Tự ta đi tìm bọn người La Vũ, giao cho họ để ý kĩ vài chỗ.” Nàng khoát tay áo, ý bảo nàng ấy rời đi tìm Lãnh Hoa trước.

“Dạ.” Lãnh Sương cảm kích lên tiếng, lúc này mới đi tìm đệ đệ nàng, nói tin tức tốt này cho hắn biết. 

Lúc Phượng Cửu tìm được mấy người La Vũ, bọn họ đang đấu võ kỹ với Phượng vệ trên sân luyện võ. Thấy thế, nàng gọi mấy người họ sang một bên, dặn dò một lượt.

Nhưng, lời này vừa mới ra khỏi miệng một lúc, thì chợt nghe La Vũ kinh ngạc kêu lên: “Hả? Chủ tử lại muốn ra ngoài? Còn không dẫn chúng ta theo? Chủ tử, người không cần dẫn cả tám người chúng thuộc hạ theo, ít ra cũng phải mang ta theo! Ta có thể đi theo bảo vệ người mà!”

Nghe vậy, Phượng Cửu đưa mắt nhìn hắn, không chút che giấu sự ghét bỏ của nàng: “Chỉ mình ngươi?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK