Thấy hắn vỗ ngực một bộ mọi chuyện đã có ta, Phượng Cửu không khỏi ngạc nhiên, tên Khôi Lang này từ khi nào đã hoan nghênh nàng như vậy rồi? Thường ngày vẫn luôn nhìn nàng không thuận mắt, bây giờ lại tự mình dâng đến cửa để nàng sai khiến?
Ánh mắt nàng vừa chuyển, thầm nghĩ: Nhân lực tự dâng đến cửa, không dùng cũng phí, hơn nữa thân pháp và bản lĩnh che giấu khí tức của tên Khôi Lang này quả thực cao hơn rất nhiều so với bốn tu sĩ kỳ Kim Đan thuộc hạ của nàng, nếu đã vậy…
“Ừm, ngươi qua đây.” Nàng ngoắc ngón tay, ý bảo hắn đến gần.
Thấy thế Khôi Lang cực lỳ hứng thú đi lên trước, hơi ghé tai qua để nghe nàng phân phó, khi nghe thấy lời của nàng, hai mắt hắn lóe sáng, thi thoảng lại gật đầu.
“Cầm đi.”
Sau khi gia phó xong, Phượng Cửu quăng một bình thuốc cho hắn.
“Ừm, Quỷ Y yên tâm, chuyện này cứ để lên người ta.” Hắn toét miệng cười, xoa xoa hai tay một bộ hưng phấn nóng lòng muốn thử.
“Ta không truyền ra thân phận của Quỷ Y, ngươi đừng gọi ta là Quỷ Y nữa.”
“Được, vậy ta gọi…”
Hắn vốn muốn gọi là phu nhân, nhưng ngẫm lại con gái đều da mặt mỏng, chủ tử cũng chưa kết thông gia, tất nhiên không nên gọi phu nhân, vì thế liền chuyển thành: “Ta gọi ngươi là đại tiểu thư đi!” Phu nhân gì đó để sau này sửa lại là được.
Cùng lúc đó ở trong hoàng cung, Mộ Dung Bác lúc này thần sắc hoang mang lo sợ, đứng ngồi không yên.
Người của Thanh Đằng quốc lại tay không quay về! Gần như là chạy trối chết! Còn có lão quái nhân kỳ Nguyên Anh lại bị một người không biết từ đâu nhảy ra bóp nát xương cốt toàn thân, gắng sức chịu hành hạ muốn dùng Nguyên Anh chạy trốn nhưng lại bị một con thú dữ nuốt chửng!
Những tin tức này khiến ông hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, từ sau khi trở về vẫn luôn đi đi lại lại trong đại điện, suy đi tính lại, muốn nghĩ biện pháp bổ cứu (1).
Ông trước giờ chưa từng nghĩ đến thực lực của Phượng phủ lại mạnh đến nỗi không thể tin nổi như vậy! Bọn họ lại dám chính diện chống chọi với người của Thanh Đằng quốc, lại không sợ hãi một đất nước cấp sáu có thực lực hùng mạnh ra tay với bọn họ, kết quả như vậy, thế nào hắn cũng không nghĩ tới.
Vốn muốn nhân lúc người của Thanh Đằng quốc đang ở cửa chính đón dâu cùng Phượng Vệ của Phượng phủ hình thành đối lập, bắt đi Phượng Tiêu đang hôn mê bất tỉnh, đến lúc đó uy hiếp Phượng Thanh Ca giao chủ quyền Phượng Vệ, thu thập đội Phượng Vệ, nhưng lại không ngờ được bên ngoài Phượng Vệ và người của Thanh Đằng quốc đối mắt, mà bên trong viện của Phượng Tiêu còn có tám võ tông Phượng Vệ đang canh giữ!
Có điều chỉ là một phế nhân đang hôn mê bất tỉnh mà thôi, mà Phượng Thanh Ca lại săn sóc chặt chẽ như vậy, hơn nữa lại trong tình huống như vậy phái tám võ tông canh giữ viện của Phượng Tiêu.
Chỉ là, khi ông nghĩ đến sau khi người cấp dưới bẩm báo lại tin tức, sắc mặt lại ngưng trọng lại.
Sao Phượng phủ lại có bốn tu tiên kỳ Kim Đan bảo vệ? Rốt cuộc bọn họ còn có bao nhiêu thực lực mà ông không biết bảo vệ Phượng phủ đang lung lay sắp đổ trong mắt mọi người?
Vốn tưởng rằng Phượng lão thái gia mất tích, Phượng Tiêu hôn mê bất tỉnh, Phượng phủ chính là một béo múp mặc người xâu xé, lại không nghĩ tới Phượng phủ căn bản chính là tường đồng vách sắt, là một lưỡi dao được mài giũa sắc bén, chuẩn bị ám sát kẻ thù bất cứ lúc nào!
***
(1) Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng.