Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1089

Một đứa bé trai khoảng sáu, bảy tuổi đứng dậy bên cạnh một thi thể phủ khăn trắng, đỏ mắt nhào lên người Lưu Thiên Hàn, tay đấm chân đá: “Đồ xấu xa! Đồ xấu xa kia, trả ba lại cho tôi! Mẹ tôi nói đều tại chú xấu xa hiểm độc hại chết ba tôi! Tôi phải đánh chết chú! Báo thù cho ba!”

Nhạc Dũng đứng bên cạnh âm thầm lau mồ hôi lạnh. Anh ta biết tính tình đại ca kém cỏi thế nào, chỉ sợ đại ca bùng nổ làm ra hành động gì với thằng nhóc. Nếu vậy hình tượng Lưu Thị sẽ thật sự bị hủy hoại hoàn toàn mất!

Lúc này Lưu Quốc Nam đang đứng trước cửa sổ sát đất trên tầng, từ góc độ này có thể thấy rõ hết thảy mọi chuyện xảy ra ở quảng trường đằng trước cao ốc Lưu Thị.

Thấy cậu nhóc kia chân đá tay đấm Lưu Thiên Hàn, trong lòng ông ta cực kỳ hưng phấn!

Đánh đi! Đánh mạnh vào!

Chọc giận diêm vương thế hệ mới của Vân Hải, cậu ta còn không xô chết thằng nhóc kia chắc!

Đến lúc đó, Lưu Gia Thành sẽ hoàn toàn không cách nào trở mình nữa! Mà Lưu Thị chỉ có thể rơi vào tay ông ta và Lưu Kiêu!

“Đại ca…”

Thấy đứa bé kia còn đang đỏ mắt đánh đấm Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng sốt sắng đến độ muốn xông lên tách hai người ra, đặc biệt là thấy không ít phóng viên báo chí khiêng máy quay phim chạy tới, anh ta lại âm thầm ứa mồ hôi lạnh thay cho Lưu Thiên Hàn.

“Đồ xấu xa, chú hại chết ba tôi! Tôi đánh chết chú, đánh chết chú!”

Tin tức cầu Bích Thủy ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu rồi sụp cầu khiến người tử vong cũng đã đủ kinh động rồi. Các phóng viên đều không ngờ hôm nay canh giữ ngoài tòa nhà Lưu Thị còn có cơ hội quay được tin tức chấn động hơn nữa.

Chỉ cần Lưu Thiên Hàn xô ngã đứa bé này hoặc là ra tay đánh nó, bọn họ chụp được ảnh hoặc quay được video thì dù vài năm nữa họ không làm việc, chỉ với tin tức này thôi cũng không lo đói cơm.

Các phóng viên tập trung cao độ, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cảnh gì phấn khích. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Lưu Thiên Hàn không hề hất ngã đứa bé xuống đất rồi bùng nổ, mà lại ngồi xổm xuống ôm lấy thằng bé.

Thật ra Lưu Thiên Hàn vẫn luôn không thích trẻ con, càng không có kiên nhẫn với trẻ con. Nhưng từ khi gặp được Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, trái tim cứng rắn của anh cũng không cách nào áp dụng lên người đám trẻ.

“Chú không phải người xấu.”

Mẹ đứa bé trai kia thấy Lưu Thiên Hàn lại ôm lấy con trai mình thì cũng giật nảy mình.

Cô ấy từng nghe nói thủ đoạn của người nhà họ Lưu. Chồng qua đời đã khiến tim cô ấy đau như bị đao cắt rồi, cô ấy sợ con trai cưng cũng bị hủy trong tay người nhà họ Lưu.

“Bé Xuyên, về đây với mẹ!” Mẹ của cậu nhóc lau khô nước mắt, vừa định cướp con trai lại thì chợt nghe Lưu Thiên Hàn khẳng định với con trai: “Không phải chú hại chết ba cháu!”

“Chính chú đã hại chết ba tôi! Nếu không phải chú cho người ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu thì cầu Bích Thủy đã không sập. Ba tôi cũng đã không chết!” Đứa bé trai, cũng chính là Phó Xuyên hoàn hồn lại, vẫn oán hận nhìn chằm chằm Lưu Thiên Hàn.

Thật ra Phó Xuyên cũng hơi sợ Lưu Thiên Hàn. Trẻ con mẫn cảm nhạy bén, có thể phát hiện ra nguy hiểm từ khí thế trên người Lưu Thiên Hàn. Nhưng oán hận trong lòng vẫn áp đảo nỗi sợ của cậu nhóc với Lưu Thiên Hàn: “Mấy người đều là người xấu hết, vì muốn kiếm nhiều tiền mà hại chết người khác! Chú trả ba lại cho tôi đi!”

“Kẻ hại chết người không phải chú! Chú không hại chết ba cháu!”

Lưu Thiên Hàn không nói nhiều, nhưng mỗi một chữ đều khí phách rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm cuồn cuộn ánh sáng khiến người khác tin phục. Phó Xuyên vốn đang hận không thể nhào lên cắn chết anh, đối diện với tầm mắt của anh lại bất ngờ bình tĩnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK