Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1455

Mà Chiến Mục Hàng vì cứu cô đã bị thương nặng, bây giờ vân đang được cấp cứu trong phòng cấp cứu.

Lâm Tiêu cảm kích Chiến Mục Hàng, vì anh đã bảo vệ bảo bối trân quý nhất của anh, nhưng anh lại càng sợ hãi hơn, sợ Tô Thu Quỳnh sẽ lại một lần nữa quay về bên Chiến Mục Hàng.

Nếu như là trước đây anh có thể không sợ đến vậy, nhưng bây giờ Kiều Hinh và Lâm Thanh Ca đã xuất hiện.

Trên người anh đâu đâu cũng là lịch sử đen tối, trong lòng Tô Thu Quỳnh, anh có điểm nào mà có thể so sánh với lãng tử quay đầu Chiến Mục Hàng chứ!

Như sợ Tô Thu Quỳnh sẽ rời xa cuộc đời anh, Lâm Tiêu cố chấp nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô: “Thu Quỳnh, anh xin lỗi, tối qua anh có một số chuyện phải giải quyết, không có lập tức đi cứu em được, bây giờ anh mới nhận được tin tức em nhập viện. “

“Thu Quỳnh, em nhất định là rất thất vọng về anh. Thu Quỳnh, là do anh không tốt, không thể bảo vệ tốt được cho em. “

“Lâm Tiêu, chuyện tối qua không phải lỗi của anh. “

Tô Thu Quỳnh thực ra là muốn nắm lại tay của Lâm Tiêu, nhưng một tiếng “Baba”

Lâm Thanh Ca chính là một cái gai, c ắm vào lòng cô khiến cả người cô đều khó chiu.

Đặt tay trong lòng bàn tay của Lâm Tiêu một lúc, Tô Thu Quỳnh vẫn là rút tay mình lại: “Lâm Tiêu, nếu như anh rất bận thì anh cứ đi giải quyết… giải quyết chuyện công việc, em không có bị thương gì cả, em có thể tự chăm sóc cho bản thân. “

Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, con ngươi của Lâm Tiêu lập tức co lại, cô không cần anh chăm sóc…

Cô đây là muốn vạch rõ ranh giới với anh sao?

“Thu Quỳnh, anh không có bận gì cả! Giọng em khàn cả rồi, chúng ta về phòng bệnh uống chút nước được không? “

Trầm mặc hồi lâu, Lâm Tiêu đột nhiên dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Thu Quỳnh, tối qua có phải em sợ hãi lắm đúng không?

Lâm Tiêu nghe Cao Bắc Vinh kể lại tình cảnh tối qua, phòng làm việc của Lê Mặc đâu đâu cũng là vật dễ cháy, đám lửa cháy to đến đáng sợ, cứu hỏa phải mất rất nhiều công sức mới dập tắt được đám cháy.

Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh bị nhốt cháy đám cháy dữ dội đó, muốn sống nhưng không cách nào thoát ra được, sao cô có thể không sợ hãi cho được chứ.

Lúc đó anh đang làm cái gì?

Anh lấy lý do công việc gửi tin nhắn cho Tô Thu Quỳnh nói tối nay mình không về nhà xong liền ở lại chô Kiều Hinh đến hơn nửa đêm.

Mặc dù ở lại chăm sóc cho Lâm Thanh Ca đang bị bệnh là bị Kiều Hinh uy hiếp, nhưng nếu như không phải anh năm đó quá hoang đường thì người khác sao có thể dùng lịch sử đen tối của anh uy hiếp anh bất cứ lúc nào chứ!

Anh sẽ giải quyết chuyện của Lâm Thanh Ca, nhưng anh chỉ sợ anh còn chưa kịp giải quyết tốt chuyện đó thì Tô Thu Quỳnh đã không còn để ý đến anh nữa.

“Lâm Tiêu, em không có nhát gan như vậy.

” Tô Thu Quỳnh không mặn không nhạt nói.

Nghe Tô Thu Quỳnh nói vậy, Lâm Tiêu không khỏi nhớ đến Tô Thu Quỳnh đã từng ở trong tù năm năm.

Nhưng mà anh sợ!

Anh sợ anh sẽ mất đi cô, anh sợ anh sẽ không bao giờ còn có thể nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt cô nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK