Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 818

“Đáng chết!”

Lưu Thiên Hàn rủa thầm một tiếng, nhưng vẫn bế Nhan Nhã Tịnh lên ném vào trong chiếc siêu xe của anh.

Anh tự nhủ với bản thân, anh đưa người phụ nữ này về nhà không phải vì anh quan tâm đến người phụ nữ này, chỉ là vì anh không muốn thấy chết mà không cứu thôi.

Suy nghĩ này thực ra có chút tự lừa mình dối người. Trước giờ anh không phải là người lương thiện gì, người bị bệnh nặng chết thảm trước mặt anh, anh cũng chẳng chớp mắt lấy một cái, sao anh lại đột nhiên trở nên từ bi như vậy được!

Bây giờ Nhan Nhã Tịnh thực sự rất khó chịu, trong người khó chịu, trong lòng cũng khó chịu.

Cô cảm thấy cơ thể của cô lúc thì như bị nướng trong lửa, lúc thì rơi xuống hầm băng, lạnh đến mức cô sống không bằng chết.

Nhưng thứ càng lạnh hơn, vẫn là trái tim của cô.

Một mình cô đơn độc, bước đi trong trời đất đầy băng tuyết, cô nhìn xung quanh, nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy người mà cô ngày nhớ đêm mong, nhưng cô lại không nhìn thấy gì cả.

Cô mơ một giấc mơ vô cùng vô cùng đáng sợ, cô không tìm thấy anh Lưu mà cô yêu nhất nữa.

Cô đi khắp trời đất, đi hàng ngàn dặm, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của anh.

Rõ ràng là người đó nói rằng sẽ ở bên cô sớm chiều, sao cô lại không tìm thấy anh chứ!

Cô không cam lòng cứ thế vĩnh viễn mất tin tức của anh, cô chạy điên cuồng trong trời đất đầy băng tuyết.

Sau đó, có thể là ông trời thương tiếc cô, cuối cùng cô cũng tìm được bóng dáng của anh Lưu.

Cô hét lên tên của anh Lưu, lao về phía anh Lưu như phát điên, thế nhưng cô còn chưa tới gần anh, cô còn chưa thấy rõ được nụ cười trên mặt anh thì một chiếc xe tải đã đâm mạnh vào người anh.

Máu đỏ tươi nhuộm đỏ màn tuyết trắng tinh, anh ở ngay trước mặt cô, tan nát, không còn mở mắt ra nữa.

“Anh Lưu…”

Nhan Nhã Tịnh vươn tay ra, cô gắng sức muốn bắt lấy gì đó, nhưng cô không bắt được gì cả.

Sao lại không bắt được chứ! Rõ ràng là anh Lưu đang ở gần trong gang tấc, cho dù là thi thể lạnh lẽo cũng được, cô muốn bắt được anh Lưu. Nhưng thứ cô bắt được, chỉ có đống tuyết trộn lẫn với máu.

“Anh Lưu, đừng rời xa em mà… Anh Lưu, đừng rời xa em…”

Nhan Nhã Tịnh khẽ thút thít, nước mắt không kìm được lăn xuống từ khóe mắt cô: “Anh Lưu, cầu xin anh, đừng rời xa em có được không? Anh Lưu, không có anh, em sống không bằng chết…”

Lưu Thiên Hàn vừa bế cô tới chiếc giường lớn trong phòng anh, liền thấy cô im lặng nức nở.

Ngay sau đó, giọt nước mắt trong suốt long lanh chảy xuống từ khóe mắt cô, gọi từng tiếng anh Lưu gì đó.

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, lẽ nào, người phụ nữ này thực sự có một người khách họ Lưu, giữa hai người có tình cảm thật lòng, yêu đến mức gắn bó keo sơn, sống chết bên nhau sao?

Cô thích người đàn ông họ Lưu kia đến như thế sao! Đã thế này rồi mà còn nhớ nhung anh ta mãi chẳng quên!

Càng nghĩ trong lòng Lưu Thiên Hàn càng khó chịu, anh bực bội ném Nhan Nhã Tịnh lên giường, định để mặc cô tự sinh tự diệt.

Sau đó, cuối cùng trong lòng vẫn không nỡ, anh vẫn gọi vào số bác sĩ tư nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK