Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1508

Nghe những lời này của Nhan Nhã Tịnh, Thẩm Quyện đột nhiên loạng choạng, chân ¡ sắp đứng không vững.

Anh ta luôn có niềm tin rằng Nhan Nhã Tịnh không phải hoàn toàn không có tình cảm với mình, sở dĩ cô giữ khoảng cách với anh ta chỉ là vì bị sức mạnh và quyền lực của anh hai Lưu khống chế mà thôi.

Bây giờ xem ra từ đầu đến cuối, đều là anh ta tự mình đa tình.

Trong lòng anh ta chua xót khó chịu, còn có một chút không cam lòng không thể lý giải.

Thẩm Quyện biết rằng nếu một một đấng nam nhĩ bị từ chối nên nhẹ nhàng buông tay..

Nhưng đây là cô gái nhỏ mà anh ta đã chờ đợi nhiều năm, không dễ dàng buông tay như vậy.

Cô gái nhỏ của anh ta ấm áp và tốt bụng, cô không muốn rời xa anh hai Lưu chỉ vì thương hại anh tàn phế.

Nhưng ở bên một người tàn phế, phiền phức đủ thứ, liệu cô có thể chịu đựng được bao lâu?

Dù sao anh cũng đã chờ đợi cô gái nhỏ của mình nhiều năm như vậy, đợi thêm một chút cũng không sao, núi cao sông dài, rồi sẽ có một ngày cô sẽ rời khỏi tên tàn phế đó!

“Nhã Tịnh, anh sẽ luôn đợi em.” Nói xong câu này, Thẩm Tuyển nhìn xoáy vào mắt Nhan Nhã Tịnh, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhan Nhã Tịnh, ”..„ Biết là không được còn cố chấp, anh Thẩm này đúng là tiên!

Nhan Nhã Tịnh nhìn bóng lưng Thẩm Quyện rời đi không nói nên lời, nếu thời niên thiếu, cô rất có thể sẽ thích Thẩm Quyện, một chàng trai hào hoa phong nhã, nhưng bây giờ, cô đã si mê anh Lưu đến thần hồn diên đảo, dù có thanh niên đẹp trai hơn nữa xuất hiện, cũng không vừa mắt cô.

Thấy Nhan Nhã Tịnh nhìn chắm chằm bóng lưng Thẩm Quyện, Lưu Thiên Hàn không khỏi có chút khó chịu, anh dùng sức kéo cô vào lòng.

“Diệp Duy, tôi không cho phép em nhìn tên kia!”

Nhan Nhã Tịnh vội vàng dời ánh mắt khỏi cửa, định hạ hỏa cho người đàn ông đang muốn nổ tung này.

“Anh hai, em chỉ muốn nhìn anh thôi.” Nhan Nhã Tịnh cười tươi như hoa, nịnh nọt nói: “Anh Thẩm sao đẹp trai bằng anh hai chứ!

Em muốn ngắm thì ngắm người đẹp trai nhất thôi!”

Lưu Thiên Hàn biết Nhan Nhã Tịnh nói điều này là cố ý nịnh anh, còn có chút đầu môi chóp lưỡi, nhưng anh chính là thích điều này, luôn bị nịnh nọt bởi lời lẽ ngọt ngào của cô.

“Nhan Nhã Tịnh, em có mắt nhìn!”

Được rồi, anh chẳng khiêm tốn chút nào!

Da mặt anh Lưu càng ngày càng dày, dúng là kim đâm không thủng? !

Nghĩ đến Thẩm Quyện vừa nói Lưu Thiên Hàn bị tàn tật, Nhan Nhã Tịnh sợ anh buồn nên cô vội an ủi: “Anh hai, đừng để trong bụng lời nói của người khác! Thầy em đã nói rồi, anh sẽ khỏe như vâm lại sớm thôi, sao có thể tàn phế được!

“Nhưng em thực sự không biết nói sao luôn á. Chân của anh sắp hồi phục rồi, tại sao mọi người đều nghĩ rằng anh đã bị cắt bỏ chân vậy?”

“Nhất định là có kẻ cố ý.” Lưu Thiên Hàn nghĩ đến bộ dáng tiểu nhân đắc ý của Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu, không khỏi cười thầm: “Để bọn họ đắc ý mấy ngày đi!

Thân người nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh không nhịn được run lên, anh Lưu khi cười trông rất đẹp, nhưng biểu cảm này của anh lại khiến người ta ớn lạnh.

Cô đột nhiên có chút đồng cảm với người đám đó, đắc tội với anh Lưu, nhất định phải mua sẵn ván đóng quan tài!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK